Trên giặng núi Al-pơ xinh đẹp, một lần thần gió đi qua, tâm hồn vui phơi phơi.
Thần nhảy chân sáo trên những luống hoa xinh đẹp. Thần chọn bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất dưới chân núi, ngắt cầm trên tay rồi lại bay đi ca hát. Tiếng hát của thần vang vọng núi đồi, nhưng lạ thay bông hoa trên tay thần lại ngày một trở lên héo úa.
Thần gió hỏi mặt trời: Chị ơi, sao bông hoa đẹp rực rỡ dưới chân núi kia, đi với em, nghe em ca hát nó lại trở lên héo úa?
Mặt trời điềm đạm đáp: Em biết không, hoa sống được là nhờ lấy thức ăn và nước từ đất mẹ. Tiếng hát của em dù có hay đến mấy, ngọt ngào đến mấy thì cũng không thể nào thay thế được đất mẹ kia đâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét