Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Café sữa vs Café đen




Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.


Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.
Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.



Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

TẠM BIỆT EM !!!

Ừ, thì thôi, bây giờ tình xa cách,
Em đi rồi, còn than trách ai đây?
Còn đau khổ, còn làm chi cũng vậy,
Đã xa rồi tình cũ cũng là mây.

Đã là mây thì sẽ phải bay xa,
Níu giữ lại được gì ngoài tiếc nuối?
Chờ đợi mãi được gì mà hy vọng?
Rồi đau buồn khi nước mắt chảy xuôi.

Thôi,
Đi đi nhé, đừng ngoảnh lại em nhé !
Đừng nhắn tin, đừng gọi điện làm gì,
Lo cho anh - đừng bao giờ làm vậy,
Bởi dù sao em cũng đã ra đi.

Khóc ?
Ồ không, anh không bao giờ khóc,
Chỉ bởi anh muốn trút hết u sầu,
Chỉ bởi gió, bởi bụi và bởi cát,
Bay thật nhiều, anh chẳng thấy em đâu.

Tạm biệt em, tạm biệt mối tình đầu,
Tạm biệt nhé, tình yêu và hi vọng,
Tạm biệt hết một mối tình mau chóng,
Lướt qua rồi để lại vết trăm năm . . .


Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Mắc kẹt vào số phận và những ước mơ dang dở


Thuở còn nhỏ chẳng ai không từng có những ước mơ bay bổng, nhưng khi lớn lên con người ta mới biết để thực hiện được giấc mơ không phải điều dễ dàng. Có những người may mắn biến được giấc mơ thành hiện thực, có những người bỏ mặc những giấc mơ để lao vào cơm áo gạo tiền mà sống, và có những người mắc kẹt vào số phận.

Tôi từng đi nhiều nơi, gặp nhiều người, thành công cũng có, thất bại cũng có, giàu cũng có, nghèo cũng có, trẻ có già có, từng trải có, chưa từng trải cũng có, tôi thường bắt chuyện với tất cả mọi người và xin họ kể về cuộc đời họ, những điều khó khăn mà họ từng trải qua đổi lại tôi sẽ kể cho họ về cuộc đời của tôi, như một cuộc trao đổi về cách nhìn của mỗi người đối với cuộc sống xung quanh. Bạn hẳn muốn biết những người mắc kẹt số phận là ai? Người mà tôi sẽ kể đầu tiên đó là thầy của tôi. Một ngày sau khi kết thúc giờ học vẽ, tôi và thầy mệt mỏi ngồi nói chuyện trong lớp học là chỗ thầy thuê để mở lớp vẽ, thầy tâm sự với tôi rằng: "Cho đến một ngày khi thầy không còn lo đến cơm áo gạo tiền, thầy sẽ một mình xách ba lô lên Đà Lạt để đi đây đó vẽ tranh sau đó về mở một cuộc triển lãm. Nhưng mà thầy không biết khi đó là khi nào, còn giờ này ở đây, đối với thầy, con và tất cả những học trò của thầy từ trước đến giờ, lớp học này là tất cả đối với thầy. Có thể giấc mơ của thầy sẽ không thành hiện thực nhưng có thể nhờ có thầy ở đây mà giấc mơ của những đứa mê vẽ ở cái lớp học ba trợn này sẽ thành hiện thực, thầy cảm thấy mình thật hạnh phúc." - Vâng, một trong những người dạy cho tôi cách sống sâu sắc và tràn đầy yêu thương với con người đó chính là thầy của tôi. Xin cảm ơn thầy.



Người thứ hai mà tôi sẽ kể với bạn đó là một cô bạn hơn tôi hai ba tuổi, cô tham gia chiến dịch tình nguyện mùa hè xanh đã nhiều lần, đi đến nhiều vùng sâu vùng xa. Rồi một ngày có nói với gia đình rằng cô sẽ không sống ở thành phố nữa mà sẽ về nông thôn để dạy chữ cho những trẻ em nghèo. Gia đình kịch liệt phản đối nhưng sau cùng thì cô bạn của tôi cũng đã đi và từ đó đến nay tôi cũng không còn nghe tin tức gì về cô nữa. Tôi may mắn là một trong những người cô gọi đến để tâm sự và tôi đã động viên cô hết mình để theo đuổi điều đó. Ủa? Cô bạn tôi ước mơ điều gì, có phải đó là điều bạn muốn biết? Cô theo học chuyên ngành kinh tế, luôn siêng năng, nỗ lực học tập, tham dự nhiều cuộc thi và được giải, thậm chí đã được nhiều công ty mời về làm trước khi tốt nghiệp đại học, cô đã tốt nghiệp đại học và sửa soạn để trở thành một doanh nhân trong tương lai nhưng sau cùng trở thành một cô giáo vô danh ở một miền quê xa xôi nào đó. Vâng, xin cảm ơn cô, người tôi xem như là chị đã cho tôi học hỏi về giá trị của cuộc sống, không phải cái gì nhỏ cũng là nhỏ, mà có những cái nhỏ lại nuôi cái gì đó khác lớn hơn...



Người thứ ba tôi kể với bạn là một người tóc đã hai màu, có một nụ cười thật hiền, thường mặc quần áo cũ, đứng ở ngã tư đường để huýt còi không cho xe lấn tuyến hay hướng dẫn xe đi những lúc giờ chiều tan tầm. Trong một lần kẹt xe, tôi đã có dịp trò chuyện đôi chút với bác, tôi gọi bằng bác để thể hiện, sự kính trọng, bác nói rằng ngày xưa khi còn nhỏ bác đã từng mong muốn được trở thành cảnh sát, được truy bắt tội phạm, được đeo huân chương, được mặc sắc phục nhưng ước mơ không thành hiện thực. Giờ sống ở gần ngã tư này, thấy lâu lâu lại xảy ra tai nạn hay kẹt xe, lòng bác cảm thấy áy náy, vậy là cứ ngày ngày bác ra ngã tư này huýt còi để xe đi đừng lấn tuyến, những giờ xe đông thì chỉ hướng xe đi để kẹt xe nhanh kết thúc, giúp mọi người mau về đến nhà hay đi công việc. Vâng, cảm ơn bác, số phận là số phận còn ước mơ là ước mơ, người ta không thể đánh đổi số phận để lấy ước mơ nhưng người ta sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ và yên lòng với số phận. 

Và bạn cũng như tôi, và tôi cũng như họ, chúng ta thường than vãn vì mình bị mắc kẹt vào số phận và không thể thực hiện giấc mơ. Nhưng có phải điều đó nói lên rằng chúng ta sẽ đầu hàng?


Số phận của tôi đó là làm một con người đầy trách nhiệm với cha mẹ, với anh em, với người thân và với rất nhiều người, những người mà tôi nghĩ họ cần đến tôi. Nhưng tôi chỉ muốn vứt bỏ trách nhiệm và chính mình để được tự do, để được vẽ tranh dù cho điều đó là ích kỷ. Rồi tôi nhắm mắt lại và buông tay, và rồi tôi lại ngồi đây, đánh những dòng này để chia sẻ với mọi người. Tôi nghĩ rằng nếu tôi từ bỏ ước mơ của mình và sống với số phận có thể những người khi đọc những bài viết của tôi sẽ thay đổi được số phận của mình và thực hiện giấc mơ của họ. Sống một cuộc đời như thầy của tôi, như cô bạn của tôi, như người bác ấy là một con người luôn tự hỏi bản thân mình ngày hôm nay đã làm được điều gì cho người khác chứ không bao giờ đòi hỏi điều ngược lại, có thể chúng tôi không hạnh phúc nhưng cái không hạnh phúc của chúng tôi sẽ đánh đổi cho cái hạnh phúc của nhiều nhiều người khác, điều đó là quá đáng giá. Số phận của tôi mắc kẹt ở đây rồi, nhưng xin bạn đừng bao giờ đầu hàng như tôi nhé, hãy sống mạnh mẽ, hãy sống hết mình cho những giấc mơ, hãy bay lên để nhìn cuộc sống từ trên cao với muôn ngàn ánh nắng, hãy sống như chưa bao giờ được sống và tận hưởng cuộc sống này nhé. Tôi chúc tất cả mọi người hạnh phúc.

- Sưu tầm -

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

"Quê hương" - nhà thơ Giang Nam


Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường 
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: 
"Ai bảo chăn trâu là khổ?" 
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. 

Nhớ những ngày trốn học 
Đuổi bướm cầu ao 
Mẹ bắt được... 
Chưa đánh roi nào đã khóc 
 Có cô bé nhà bên 
Nhìn tôi cười khúc khích... 

Cách mạng bùng lên 
Rồi kháng chiến trường kỳ 
Quê tôi đầy bóng giặc 
Từ biệt mẹ tôi đi 
Cô bé nhà bên (có ai ngờ!) 
Cũng vào du kích 
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích 
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi) 
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời... 
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại 
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi.

Hòa bình tôi trở về đây 
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày 
Lại gặp em 
Thẹn thùng nép sau cánh cửa 
 Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ 
 - Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)! 
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi 
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng.

Hôm nay nhận được tin em 
Không tin được dù đó là sự thật 
Giặc bắn em rồi quăng mất xác 
Chỉ vì em là du kích, em ơi! 
Đau xé lòng anh chết nửa con người! 

Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm 
Có những ngày trốn học bị đòn, roi 
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất 
Có một phần xương thịt của em tôi.

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Quà tặng của cuộc sống


Hãy tưởng tượng có một ngân hàng ghi vào tài khoản của bạn 86.400 đô la mỗi sáng. Tuy nhiên, phần sai ngạch của ngày này không được chuyển sang ngày khác. Mỗi đêm ngân hàng sẽ xóa hết phần bạn chưa dùng hết trong ngày.



Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...

Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.


Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86.400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.


Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gởi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.
Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay.


Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.

Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.

Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.

Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.

Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.

Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.

Để hiểu giá trị của một phần nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương bạc Thế Vận Hội.


Hãy biết trân trọng mỗi phút giây bạn đang có trong tay! Và cần phải trân trọng nó hơn nữa khi bạn sẻ chia thời gian với một ai đó đặc biệt, đặc biệt đến mức bạn phải dành thời gian của mình cho người ấy.


Hãy nhớ rằng thời gian thì không chờ đợi ai cả.

Bạn bè thực sự là tài sản hết sức quý báu của bạn. Họ đem lại nụ cười cho bạn, động viên bạn vươn đến thành công. Họ lắng nghe lời bạn nói, cho bạn một lời khen tặng, và nhất là họ muốn thổ lộ tâm tình với bạn.

Hãy thể hiện cho họ thấy bạn quan tâm tới họ đến nhường nào.


Hãy gửi thông điệp này đến bạn mình.

Nếu bạn cũng nhận được một thông điệp như thế từ người khác thì bạn biết rằng mình đã có một vòng tròn tình bạn.

Ngày hôm qua là quá khứ

Ngày mai là một điều bí ẩn

Còn hôm nay là một món quà

Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi

Hiện tại là món quà của cuộc sống!

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Thư ... Thư ... thư ...



Thư anh gửi vì sao em không nhận
Chê thư xấu hay không phải thư tình
Thư nằm ngang một khối hình chữ nhật
Phong bì anh dán thật niêm phong.


Thư anh gửi vì sao em không đọc
Làm lòng anh bứt dứt mấy ngày qua
Anh vẫn thấy em hằng mong ước...
Được một vần thơ hay một chút thương yêu.


Vì là thư hay tình anh không xứng
Anh mong em bày tỏ hết lòng mình
Anh thương em một tình thương thực sự
Chưa bao giờ anh nghỉ lời yêu em đâu!

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Thì Anh Lại Sợ...




Anh đã mất em 
Lẽ ra là được 
Anh chẳng có em 
Lẽ ra có được.



Bởi vì cần nói 
Với em một lời 
Thì anh lại sợ 
Âm thầm nuốt trôi.



Bởi vì cần đến 
Tìm em trước nhà 
Thì anh lại sợ 
Đứng nhìn từ xa.


Bởi vì cần hiểu 
Những lời lặng yên 
Thì anh lại sợ 
Cái điều anh tin.



Thế là hoa nở 
Khi mùa nở hoa 
Thế là xuân đến 
Khi mùa đông qua.



Và anh chẳng kịp 
Nói ra một lời 
Và anh giữ lại 
Nỗi lòng chơi vơi...