Chương
4: Nhân vật mấu chốt xuất hiện
“Tôi
là anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai….” Tôi vừa vui vẻ hát vừa đi về phía
câu lạc bộ quần vợt.
Tính
ra thì tôi đến đây cũng được một tháng rồi. Hàn Thành Nam vẫn bình thường. Thực
ra tôi cũng rất biết giấu mình đấy chứ. Những người xung quanh hoàn toàn không
phát hiện ra chuyện tôi là con gái. Haha, lần sau tôi sẽ đăng ký tham gia giải
đóng phim nào đó, không biết chừng có thể mang được giải nhất về nhà.
Lúc
tôi đang đắc trí về tài diễn xuất của mình thì đột nhiên nhìn thấy cách đó
không xa có một đám người đang vây quanh câu lạc bộ quần vợt. Cảnh tượng ấy có
thể dùng hình ảnh đông như trẩy hội và một con kiến cũng không lọt để ví von.
Hôm
nay câu lạc bộ quần vợt có hoạt động gì sao? Sao lại nhiều người thế nhỉ? Tôi
tò mò chạy lại. Nhưng vì người đứng xem quá đông nên tôi cố chen thế nào cũng
không chen vào được. Tuy sức tôi không nhỏ nhưng so với những nam sinh này thì
không thể coi là lớn được. Chỉ có điều, vì sao những người vây quanh đều là nam
sinh?
Có
lẽ vì những người đứng xem đều là nam sinh nên tôi càng tò mò hơn.
Sau
khi cơ thể nhỏ bé của tôi lách hết bên phải rồi lại luồn sang bên trái, vượt
qua vô số chướng ngại vật (nam sinh) thì tôi nhìn thấy….một mỹ nhân, không sai,
chỉ nhìn sau lưng thôi cũng có thể thấy nữ sinh trước mắt tuyệt đối là một mỹ
nhân. Mái tóc đen dài óng mượt thướt tha sau lưng, bộ quần áo bó sát phô cơ thể
yểu điệu, duyên dáng, đôi chân dài hơn dưới sự tô điểm của chiếc váy quần vợt.
Ơ?
Vì sao hình bóng trước mặt khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp nhỉ? Gặp ở đâu
rồi nhỉ? Tôi bắt đầu lục tìm trong ký ức.
Sau
khi ngẫm nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định từ bỏ. Không phải là trí nhớ của tôi
không tốt mà quả thực chỉ nhìn sau lưng thì làm sao có thể biết được cô gái
trước mắt là ai cơ chứ? Cứ nhìn mặt cô ta rồi tính vậy.
Đúng
lúc tôi rất muốn biết khuôn mặt thật của mỹ nhân đứng quay lưng về phía mình
thì đột nhiên có một anh chàng bước ra từ đám đông chật chội, đi về phía cô gái
xinh đẹp ấy.
“Cô
em đi một mình sao?” Anh ta đến cạnh cô ta, đặt một tay lên vai cô rồi phát ra
âm thanh sặc mùi lưu manh.
Giữa
ban ngày ban mặt thế này mà lại bắt chuyện với con gái như thế, con trai bây
giờ thật là….
“Đừng
có chạm vào tôi”. Cô gái ấy vẫn giữ trạng thái quay lưng về phía tôi, không
thèm ngoảnh đầu lại, chỉ vung tay đánh vào bàn tay đặt lên vai mình.
Cô
gái này cũng thật ghê gớm, gặp chuyện như vậy mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Trong số những cô gái mà tôi quen, có ai ghê gớm như vậy không nhỉ? Tôi lục tìm
trong ký ức, đột nhiên….tôi nghĩ đến một người.
Cô
gái trước mắt…chắc không phải là người tôi nghĩ tới? Nếu cô ấy đúng là người mà
tôi nghĩ tới thì quả thực….Hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng được. Tôi
thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong đừng là người đó, đừng là người đó, đừng,
đừng…
“Ấy,
làm bạn đi mà”. Lúc tôi đang thầm cầu nguyện thì anh chàng kia vẫn không từ bỏ
ý định bắt chuyện với mỹ nhân.
Nếu
cô gái trước mắt là người mà tôi nghĩ đến thì chắc chắn anh chàng kia sẽ không
có kết cục tốt đẹp, không biết chừng sẽ chết rất khó coi.
Tôi
đang suy ngẫm xem nếu anh chàng này gặp người mà tôi nghĩ tới thì sẽ bị đánh ra
nông nỗi nào thì đột nhiên anh ta ngã lăn ra đất.
Một
người bình thường sao có thể đột ngột ngã lăn ra đất được? Chắc chắn có uẩn
khúc gì đó. Khi tôi quan sát kỹ càng thì phát hiện mỹ nhân đứng quay lưng về
phía mình vẫn chưa rụt một cánh tay lại.
Nhìn
cảnh tượng này, tôi nghĩ….mình có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa
nãy, chắc là cô gái đứng quay lưng về phía tôi huých tay, đập vào cằm của anh
chàng đứng sau định chạm vào người mình, có lẽ vì không hề phòng bị hoặc vì cô
gái dùng sức quá mạnh nên anh chàng này đã ngã lăn ra đất.
Nói
rồi mà, cô gái này thật ghê gớm. Tuy nhiên sự ghê gớm của cô ấy càng khiến tôi
chắc chắn một điều đây chính là người mà tôi đã nghĩ tới.
Nếu
là cô ấy….Tôi thấy mình mau chóng trốn đi thì tốt hơn.
Nhưng….đây
là cửa của câu lạc bộ quần vợt. Tôi muốn vào tập thì bắt buộc phải đi qua mặt
cô ấy.
Haizzz….mặc
kệ, cứ trốn đi đã rồi tính sau.
Đúng
lúc tôi quay người thì đột nhiên một giọng nói ẩn chứa vẻ ngạc nhiên vui
mừng….vang lên bên tai.
“Ưu?”
Giọng nói mới quen thuộc làm sao? Cộng thêm cách xưng hô quen thuộc như thế,
không cần đoán nữa, chính là cô ấy.
Dường
như cô ấy đã nhìn thấy tôi, vì sao cô ấy lại ngoảnh đầu đúng lúc này cơ chứ, vì
sao lại phát hiện tôi một cách trùng hợp như vậy? Rõ ràng là ở đây có bao nhiêu
người. Tôi thầm kêu gào thảm thiết.
Quay
đầu, hay là không quay đầu đây?
Tôi
thầm do dự trong lòng, ba giây sau, tôi quyết định vờ như không nghe thấy. Cái
gì mà ưu với chả ưu, tôi còn lương cơ. Tôi không để ý đến âm thanh đang gọi
mình mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Tôi
chen, chen, và chen, khó khăn lắm mới chen ra khỏi đám đông thì đột nhiên phát
hiện….cô ấy đứng ở vị trí cách tôi không xa.
Cái
này….rõ ràng là cô ấy đang bị đám nam sinh bao vậy, vì sao lại xuất hiện bên
ngoài đám đông?
Ack….Suýt
nữa thì quên, cô ấy là tay quần vợt siêu hạng, có thể nhẹ nhàng giẫm lên vai
người khác “bay” qua.
“Ưu!
Sao em lại trốn chị?” Dường như cô ấy vô cùng vô cùng tức giận trước hành vi
nghe thấy tiếng gọi mà vờ như không nghe thấy của tôi.
“Ôi,
chị Mỹ Hoa. Cơn gió nào đã đưa chị tới đây vậy?” Tôi chột dạ nói.
Bởi
vì chột dạ căng thẳng nên lúc ấy tôi toát mồ hôi hột.
Sau
khi nghe lời hỏi han giả tạo của tôi, đột nhiên người đứng trước mặt chuyển từ
phẫn nộ sang phấn khích. Ack…từ khi quen cô ấy tới nay, lần nào cái điệu bộ
thái quá ấy cũng khiến tôi không thể chấp nhận được.
“Dĩ
nhiên là vì chị rất nhớ em rồi”. Hai giây sau khi dáng vẻ phấn khích được định
dạng, cô ấy di chuyển đến trước mặt tôi trong lúc tôi không hề đề phòng và ôm
chặt lấy tôi.
….Khi
tôi có phản ứng thì cô ấy đã ôm chặt lấy tôi rồi. Liếc nhìn qua bờ vai của cô
ấy, tôi thấy phía sau là Hàn Thành Nam đang đi tới câu lạc bộ. Anh đang nhìn
người bị ôm chặt như tôi với nét mặt như đang suy ngẫm điều gì đó, không đúng,
ngoài sự suy ngẫm ấy dường như có tâm trạng gì đó lẫn bên trong.
Không
hiểu vì sao, khi nhìn thấy nét mặt ấy của anh, đột nhiên tôi có cảm giác rất
căng thẳng, dường như là lo sợ anh sẽ hiểu lầm. Nhưng rõ ràng tôi và chị Mỹ Hoa
đều là nữ sinh mà. Tuy thân phận hiện tai của tôi là nam sinh, nhưng Hàn Thành
Nam cũng là nam sinh mà, sao anh lại hiểu lầm được?
Tuy
trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng không biết
vì sao, căng thẳng đến nỗi tôi muốn vùng vẫy khỏi vòng tay của chị Mỹ Hoa.
“Chị….Mỹ
Hoa, em….em không thở được nữa rồi”. Tôi cố gắng dùng sức vùng vẫy khỏi vòng
tay của chị Mỹ Hoa, nhưng phát hiện tất cả mọi nỗ lực đều vô ích.
N
phút sau khi tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cô ấy cũng bỏ tôi ra.
Tôi
há mồm hít thở không khí, muốn lấy lại phần không khí bị mất đi lúc nãy. Trong
lúc tôi đang hít thở thì ánh mắt của tôi liếc nhìn Hàn Thành Nam đứng cách đó
không xa.
Trong
nháy mắt, anh biến mất khỏi anh nhìn của tôi. Lẽ nào anh cũng luyện cách bay
người trong quần vợt?
“Ưu?
Sao chị thấy hình như em không thấy ngạc nhiên và vui mừng khi gặp chị?” Giọng
nói lanh lảnh của chị Mỹ Hoa kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ngạc
nhiên và vui mừng? Nhìn thấy chị Mỹ Hoa, ngạc nhiên thì có một chút, vui mừng
thì còn phải xem xét. Chỉ có điều, những lời như thế này chỉ có thể nghĩ trong
đầu, nếu nói ra thì không biết chừng sẽ bị chị Mỹ Hoa giày vò cho đến chết.
“Ngạc
nhiên vui mừng? Sao lại không ngạc nhiên vui mừng được cơ chứ? Em vui đến nỗi
không biết nên nói gì”. Tôi gượng cười.
“Haha,
chị biết mà” Sau khi nghe tôi nói những lời ấy, chị Mỹ Hoa vô cùng hài lòng, vỗ
vai tôi và nói.
Chị
biết? Chị chắc không?
“Chỉ
có điều, em nghe xong tin này chắc chắn là sẽ ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa”.
Thông
tin khiến tôi ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa? Đột nhiên tôi có linh cảm không
tốt đẹp. Linh cảm này khiến tôi dựng tóc gáy, khiến tôi toát mồ hôi hột.
“Thông…thông
tin gì ạ?” Tôi căng thẳng nhìn chị ta và hỏi.
“Haha,
sau khi nghe nói em tới đây, chị cũng chuyển đến trường này. Haha, không phải
là rất vui sao?” Chị Mỹ Hoa phấn khích nói: “Tuy ở đây tạm thời chưa có đội
quần vợt nữ, chỉ có điều, chút khó khăn nhỏ này không làm khó chị được”.
“Đúng
vậy, đúng vậy, em rất ngạc nhiên và vui mừng”. Giọng nói của tôi ẩn chứa chúng
gì đó lúng túng.
“Chị
biết mà, haha, thử nghĩ mà xem, chúng ta lại có thể sống lại những ngày tràn
đầy nhiệt huyết trên sân quần vợt. Chị và Ưu lại có thể tiếp tục thời kỳ đánh
đôi huy hoàng của chúng ta rồi”. Chị ta vừa nói, vừa để nộ vẻ mặt vô cùng hứng
khởi.
Có
thể sống lại không? Nghĩ lại những năm tháng trước đây, tôi và chị Mỹ Hoa được
mệnh danh là cặp đôi hoàng kim của quần vợt nữ.
Tôi
được các tạp chí thể thao lớn mệnh danh là “tuyển thủ quần vợt có tiềm lực
nhất”. Những năm tháng ấy mới tươi đẹp làm sao. Nhưng, bây giờ….vì thân phận
của tôi, tôi chỉ có thể….
“Cái
đó, chị…em nghĩ…..” Tôi ấp úng nói.
Thực
ra đó mới là lý do tôi sợ chị ấy đến. Bây giờ tôi là nam sinh. Còn chị ấy đến
chắc chắn là vì muốn chơi quần vợt cùng tôi. Vì thế, tuy tôi và chị Mỹ Hoa là
một cặp rất ăn ý nhưng hoàn cảnh của tôi bây giờ không thể cùng cặp với chị ấy
được.
Hơn
nữa, điều quá quắt nhất là bây giờ tôi không biết phải giải thích với người
khác về cảnh ngộ ly kỳ của mình như thế nào.
“Sao
vậy? Ưu, thái độ của em là thế nào vậy?” Chị Mỹ Hoa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo
lắng.
“Em
nghĩ, em…..” Quả thực tôi không biết giải thích với chị ấy là tôi không thể
chơi quần vợt cùng chị như thế nào. Quả thực tôi không thể nói lý do là vì thân
phận hiện tại của mình là nam sinh nên mới không thể chơi quần vợt cùng chị….
“Rốt
cuộc làm sao?” Dáng vẻ lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc của tôi khiến chị ấy càng
căng thẳng hơn.
“Em,
không thể chơi quần vợt cùng chị”. Tôi nắm chặt tay rồi nói câu ấy.
Vẻ
căng thẳng trên khuôn mặt của chị đột nhiên biến thành vẻ kinh ngạc, ngoài sự
kinh ngạc ấy là chút gì đó không thể tưởng tượng được.
“Vì
sao? Vì sao? Vì sao? Lẽ nào em có bạn chơi mới rồi? Bạn chơi của em có chơi hay
bằng chị không? Xinh bằng chị không? Tài giỏi bằng chị không? Có….” Chị ấy kích
động nói, vừa nói vừa lắc người tôi.
“Cái
đó, không, không phải”. Tôi biết nói từ đâu đây.
Lúc
này tôi căng thẳng chết đi được, mồ hôi chảy không ngừng trong lòng bàn tay.
“Không
phải, thế là gì? Mau nói cho chị biết đi. Khó khăn lắm chị mới đến đây được, em
lại, lại…..” Chị nói rồi bắt đầu nghẹn ngào.
Bây
giờ là thế nào đây? Tuy tôi đã quen với sự biến đổi tâm trạng của chị Mỹ Hoa,
nhưng cái dáng vẻ vô cùng ấm ức như sắp khóc của chị tôi mới nhìn thấy lần đầu.
Nghĩ
đến dáng vẻ ghê gớm của chị thường ngày, dường như không phải là một người biết
khóc. Nhìn chị Mỹ Hoa lúc này, tôi hạ quyết tâm, tuy không biết phải nói thế
nào nhưng vẫn phải nhanh chóng nói rõ cho chị ấy biết.
“Em….”
Tôi vừa cân nhắc xem phải mở miệng thế nào vừa nhìn xung quanh.
Không
biết từ lúc nào mà quanh tôi và chị Mỹ Hoa lại có nhiều người như vậy? Học sinh
bây giờ đúng là rất thích xía vào chuyện của người khác. Chỉ có điều….vì sao
xung quanh toàn là nam sinh? Ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù vậy nhỉ? Đột
nhiên tôi hiểu ra rằng đây chính là sức mạnh của người đẹp.
“Em….em
thấy chúng ta nên tìm chỗ khác nói chuyện”. Tôi kéo chị Mỹ Hoa ra khỏi đám đông
với tốc độ nhanh như chớp.
Sau
một hồi hết rẽ rồi lại ngoặt, cuối cùng tôi đã cắt đuôi được đám đông phía sau.
Đến một góc vắng vẻ ở trường học, tôi thở hổn
rồi dừng chân. Ngoảnh đầu lại nhìn chị Mỹ Hoa bị tôi lôi đi xềnh xệch cũng đang
thở hổn hển. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói câu chuyện của mình.
“Chị
Mỹ Hoa, tuy câu chuyện mà chị sắp nghe dưới đây có thể rất hoang đương, nhưng
quả thực nó đã xảy ra với em. Em, vì bố em và hiệu trưởng đã ký kết với nhau,
đưa em vào trường với thân phận là nam sinh”. Tôi nói câu chuyện khiến người ta
rất khó có thể chấp nhận này với vẻ mặt hết sức nặng nề.
Tôi
cứ tưởng rằng chị Mỹ Hoa trước mặt mình sẽ ngạc nhiên thốt lên “sao có thể như
thế được”, hoặc là vừa lắc đầu giống như trống lắc, vừa nói mình không tin,
hoặc là vừa lắc người tôi vừa hỏi “sao em có thể chấp nhận như thế” gì gì đó.
Nhưng….sau khi nghe tôi nói, chị lại cười. Khuôn mặt toát lên vẻ thở phào nhẹ
nhõm.
“Trời
ơi, chị cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm. Thì ra là thế, hại chị lo em tìm bạn
chơi khác”. Chị ấy vừa vỗ ngực, dường như là để giảm căng thẳng vừa cười nói.
Chuyện
gì ghê gớm lắm? Tư duy của chị Mỹ Hoa đúng là người bình thường không thể lý
giải được. Lẽ nào đây chính là tư duy kiểu nhảy cóc trong truyền thuyết?
“Không
sao, chị sẽ giúp em giữ kín bí mật này. Chúng ta tiếp tục chơi quần vợt nhé.
Hãy nghĩ đến sân quần vợt vô ưu vô lo của chúng ta trước đây. Chỉ nghĩ thôi đã
khiến máu sôi lên rồi”. Không đợi tôi mở miệng nói, chị Mỹ Hoa đã nói với khuôn
mặt khao khát rạng ngời.
Nghe
lời nói của chị Mỹ Hoa, tôi càng chắc chắn tư duy của chị tuyệt đối là tư duy
nhảy. Chị hoàn toàn không hiểu những gì tôi nói.
“Cái
đó, chị Mỹ Hoa, có phải là chị không hiểu ý của em không?” Tôi bức xúc nói.
“Hiểu chứ, hiểu chứ, sao chị lại không hiểu? Ý
của em là bây giờ em là nam sinh”. Chị ấy hí hửng nói.
“Đúng
vậy, nếu bây giờ em là nam sinh thì không thể tham gia câu lạc bộ quần vợt nữ.
Em nói như vậy chị hiểu rồi chứ?” Tôi cảm thấy khó xử, không biết phải làm thế
nào.
Nghe tôi nói vậy, vẻ phấn khích trên khuôn mặt
chị Mỹ Hoa tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt hình sự.
“A…..”
Đột nhiên, chị ta hét lên một tiếng rồi bỏ chạy như một kẻ điên loạn.
Tôi đứng im, quả thực đã bị tiếng hét thất
thanh ấy làm cho thót tim. Tôi vừa vỗ ngực để vuốt ve tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của
mình vừa suy ngẫm về hành vi của chị Mỹ Hoa.
Rốt
cuộc chị ấy hét lên một tiếng rồi bỏ chạy có nghĩa là gì nhỉ? Có phải là từ bỏ
ý định chơi quần vợt cùng tôi không? Nếu đúng như vậy thì dĩ nhiên là tốt quá
rồi. Nhưng nếu chị ấy quyết không từ bỏ thì sao? Ack…trong đầu tôi xuất hiện
hàng loạt những hình ảnh rối tung hết cả lên, ví dụ chị ấy cũng đóng giả là nam
sinh.
Tôi
ra công ra sức lắc đầu, cố ném những ý nghĩ ấy đi, quả thực không thể nghĩ tiếp
được nữa.
Nhìn
đồng hồ…..
Ack….thời
gian luyện tập buổi sáng sắp kết thúc, thôi về luôn ký túc cho rồi.
***
Về đến ký túc thì thấy Hàn Thành Nam đã ngồi
lù lù trong phòng.
Lạ
thật, nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ đúng. Lúc này buổi tập mới vừa kết thúc,
sân tập và ký túc cách nhau một đoạn khá dài. Anh có đi tên lửa thì cũng không
thể về nhanh như thế được.
Khi
mà tôi vẫn chưa nghiên cứu được chuyện vì sao anh lại ở ký túc thì tôi lại phát
hiện một chuyện càng kỳ lạ hơn. Đó chính là….Hàn Thành Nam đọc sách? Cái anh
chàng này đọc sách thì cũng không phải là chuyện lạ, nhưng vì sao cuốn sách
trên tay anh lại ngược thế kia?
“Cái
đó…..” Đúng lúc tôi chuẩn bị hỏi Hàn Thành Nam đang say sưa đọc sách thì đột
nhiên anh ngẩng đầu nhìn tôi khiến tôi chỉ nói đúng hai từ rồi không nói tiếp
nữa.
“Cậu
về rồi. Về lâu chưa? Vì quyển sách này hay qua nên tôi không biết cậu đã về”.
Dường như anh đang nói với tôi, nhưng dường như lại tự nói với mình.
Cái
anh chàng này quả là kỳ lạ. Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh thì đột nhiên anh
lại né tránh.
“Vậy
à”. Tôi vừa nói vừa tiếp tục quan sát vẻ mặt không bình thường của Hàn Thành
Nam.
“Uhm”.
Dường như anh không dám nhìn tôi, tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách, nói đúng hơn
là cuốn sách đã bị cầm ngược.
“Cái
đó, cô gái hôm nay là ai?” Lúc tôi vẫn đang quan sát anh thì đột nhiên anh hỏi,
không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Một
chị cùng học ở trường trước đây, sao?”
Đột
nhiên, dường như tôi đã hiểu vì sao anh lại không bình thường như vậy. Lẽ
nào….anh chàng này….thích chị Mỹ Hoa?
Đột
nhiên trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng tôi không có cách nào để
lý giải cảm giác này, dường như có chút gì đó bùi ngùi, nhưng nhiều hơn là đắng
chát. Dường như cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện với tôi, nhưng dường như đã
xuất hiện từ rất lâu rồi. Cảm giác này giống như cảm giác hồi nhỏ con búp bê mà
mình rất thích bị bạn khác cướp mất, dù sao thì có chút gì đó hụt hẫng, có chút
gì đó rất buồn.
Đột
nhiên, một từ lóe lên trong đầu tôi. Thích? Trời ơi, lại là thích? Tôi ra công
ra sức lắc đầu thật mạnh để đầu óc tỉnh táo.
Tôi
thích Hàn Thành Nam? Đúng là chuyện cười. Vì chuyện thân phận mà bây giờ tôi
đang lo chết đi được, làm gì có thời gian nhàn rỗi để thích ai cơ chứ. Hơn nữa,
bây giờ tôi là nam sinh. Nam sinh và nam sinh sao có thể gì gì được? Đùng, chắc
chắn là dạo này mình không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới có những ý nghĩ linh
tinh lộn xộn như thế.
“Vì
sao lại hỏi chuyện của chị cùng trường của mình? Lẽ nào cậu….hí hí….” Tôi phát
hiện khả năng diễn xuất của mình càng ngày càng đỉnh. Tuy vừa nãy trong đầu vẫn
còn nghĩ lung tung vớ vẩn nhưng miệng thì lại nói ra được những lời như thế.
Hơn nữa lại còn cười khì khì mà không để lộ chút dấu vết nào trên khuôn mặt
(Tôi tự thấy như vậy).
“Đừng
có mà nói linh tinh”. Nghe tôi nói vậy, anh đỏ mặt rồi lớn tiếng nói.
Lại
còn bảo tôi nói linh tinh. Rõ ràng là mặt thì đỏ như gì thế kia mà lại còn dối
lòng mình.
“Mình
nói linh tinh sao? Mình nói cho cậu biết, mình có căn cứ, được chưa?” Tôi đắc
trí nói.
“Căn
cứ gì?” Anh kích động nói.
“Cậu
muốn biết?” Tôi cố tình chòng ghẹo anh.
“Nói
mau”. Lúc này, tôi không biết rốt cuộc là anh chàng này tức giận hay e thẹn. Rõ
ràng là mặt anh đỏ ửng nhưng giọng nói rất dữ tợn.
“Làm
gì mà hung dữ thế, rõ ràng là sách cầm ngược, lại còn nói là hay”. Tôi bĩu môi,
cố tình nói lái giọng.
Trong
khoảnh khắc nghe thấy những lời nói ấy của tôi, khuôn mặt của Hàn Thành Nam
chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Cuốn sách mà anh cầm
trên tay cũng vì lời nói của tôi mà biến thành hai nửa.
“Nhìn
đi, nhìn đi, cậu thừa nhận rồi chứ. Nếu cậu thực sự có hứng thú với chị Mỹ Hoa
thì không phải là mình không thể giới thiệu chị ấy cho cậu làm quen. Nói đi,
cậu muốn số điện thoại hay là hồ sơ của chị ấy?” Tôi cố tình trêu chọc anh bằng
những lời nói không thật lòng. Tuy trong lòng cảm thấy có chút gì đó là lạ
nhưng mặt thì vẫn cố tình để lộ vẻ đắc trí như đang xem kịch hay.
Khuôn
mặt đẹp trai của anh càng lúc càng xanh tím, ánh mắt cũng dữ dằn hơn. Tôi có
thể cảm nhận được rằng từng tia lửa bắn ra từ đôi mắt ấy đang thiêu cháy mình.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ bị giết chết dưới
ánh mắt của anh một trăm lần.
“Cậu….”
Ngập ngừng một hồi lâu, anh rít lên một tiếng qua kẽ răng của mình.
“Mình làm sao? Có phải là tôi rất tốt không?”
Tôi mỉm cười nói.
Đằng
sau nụ cười ấy là sự chua chát. Rõ ràng là anh chàng trước mắt không hiểu sự
chua chát của tôi, vì thế mới nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn như thế.
“Tôi
ghét nhất là những người như cậu”. Trong lúc tôi không hề phòng bị thì anh gầm
lên khiến tôi giật bắn cả người.
Lúc
tôi vẫn còn đang run bắn lên thì anh lao thẳng ra cửa.
Có
phải tôi hơi quá đáng không, vì thế anh mới tức giận như thế? Anh ghét nhất là
người như tôi? Vì lời anh nói, trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, nhiều hơn là
bất an.
Có
phải tôi rất có tài trong việc chọc giận anh chàng kia không? Nếu không, vì sao
lúc nào tôi cũng khiến anh ấy tức giận?
“A….Tôi
bị điên mất rồi”. Lúc mà tôi vẫn đang phiền muộn vì đã khiến anh chàng nhỏ mọn
Hàn Thành Nam tức giận thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét bên ngoài.
Nghe âm thanh này….có lẽ là….
Tôi
nhanh chóng chạy ra mở cửa…..
Không
sai, tôi đoán không sai, âm thành này là do Hàn Thành Nam phát ra.
Chỉ
có điều….tiếng gào thét lúc nãy của anh có ý gì?
“Hàn……”
“Cái
đó….tôi rút lại, lời vừa nói”. Đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệng hỏi rốt cuộc anh
bị làm sao thì anh ngắt lời tôi và nói ra một câu khiến tôi phải ngạc nhiên.
Sau
khi nói xong một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi ấy, anh nhanh chóng biến
mất khỏi ánh nhìn của tôi.
Oa!
Anh chàng này quả là biến hóa khôn lường. Sau một hồi ngạc nhiên, tôi suy ngẫm
về câu mà anh nói trước khi biến mất.
Anh
rút lại lời vừa nói?
Thì
ra anh chàng này không tức giận, chỉ vì e thẹn nên mới nói ra những lời như
thế. Tuy anh hại tôi lo hụt một phen nhưng anh vẫn thật đáng yêu.
Vì
sự đáng yêu của anh chàng này mà khóe miệng tôi không giấu được nụ cười.
“Cái
đó, tôi quên mang sách”. Đúng lúc tôi vẫn đang mỉm cười ngờ nghệch với hình
bóng đã biến mất thì không biết anh lại chui ra từ đâu ra, hai má đỏ ửng.
Chao
ôi, sao anh chàng này có thể đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhịp tim của tôi không
ngừng tăng tốc, dường như chỉ cần một giây là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Minh
Hiểu Ưu! Minh Hiểu Ưu! Mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh
một chút có được không. Tôi cố gắng để mình giữ bình tĩnh. Tình thế cấp bách,
thân phận là quan trọng hơn cả, không được nghĩ lung tung vớ vẩn, mau lên lớp
thôi.
***
Cái cuộc đời này là thế nào đây? Rõ ràng là
buổi sáng phải luyện tập. Tuy sáng nay tôi không đi nhưng trừ ngày hôm nay,
bình thường tôi vẫn đi. Tập xong lại còn phải đi học cả ngày. Mặc dù phần lớn
thời gian trong một ngày đi học của tôi là ngủ, nhưng không ít thì nhiều vẫn
cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, sau một ngày giày vò khổ sở, tan học rồi vẫn phải
luyện tập.
Tôi lê cơ thể mệt mỏi đến sân quần vợt. Anh
chàng Hàn Thành Nam đã luyện tập rồi. Rốt cuộc anh là người hay gì vậy, dường
như không bao giờ biết mệt, có phải chỉ uống Red Bull với viên bổ sung canxi
không?
“Mọi
người chú ý….mời mọi người nhìn bên này”. Lúc tôi đang phân tích thể chất của
Hàn Thành Nam thì đột nhiên một âm thanh vang lên ở cửa sân quần vợt.
Dường
như âm thanh đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong sân quần vợt,
tôi cũng quay người lại vì âm thanh ấy. Tôi quay người lại không phải vì câu
nói của người ấy mà là giọng nói của người ấy.
Khi
ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy một người khiến tôi giật nảy mình.
“Chị
Mỹ….Mỹ Hoa?” Tôi nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài với chiếc áo thể thao màu đen bó
sát người và chiếc váy thể thao ngắn màu trắng đang đứng ở cửa, người ấy không
phải là chị Mỹ Hoa mà tôi quen sao?
Chị
ấy xuất hiện ở chỗ này vào lúc này là có ý gì? Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng
lành.
“Xin
hỏi cô đến câu lạc bộ quần vợt có chuyện gì? Bây giờ là giờ tập luyện, nếu có
chuyện gì thì xin đợi đến khi nào buổi tập kết thúc”.
Hội
trưởng Hưu Tư của chúng tôi đúng là một người không hề run sợ khi đứng trước
mặt người đẹp, có thể nói những lời bình tĩnh vững vàng như thế. Nếu là người
khác thì có lẽ sẽ không bật được nên lời. Đây là câu lạc bộ quần vợt nam, vì
thế tất cả mọi người trong sân tập là nam sinh. Những nam sinh này đang dán mắt
vào đôi chân thon dài của chị Mỹ Hoa.
“Tôi
đến đây là vì…..” Giọng nói của chị Mỹ Hoa vang lên.
Chị
Mỹ Hoa cố tình kéo dài giọng nói khiến tôi cảm thấy bất an. 99% chị ấy đến đây
là vì tôi, nhưng chị ấy muốn làm gì tôi?
Vạch
trần thân phận của tôi trước mặt mọi người?
Chắc
không đâu. Nói thế nào thì chị Mỹ Hoa cũng là bạn tốt của tôi, chắc không làm
cho tôi mất mặt mới đúng.
Nếu
không liên quan đến thân phận của tôi thì quả thực tôi không nghĩ ra được rốt
cuộc là….
“Người này!” Lúc mà tôi vẫn đang suy ngẫm về
mục đích của chị Mỹ Hoa thì đột nhiên hai chân của tôi bay lên, đồng thời một
tiếng “người này” của chị Mỹ Hoa vang lên bên tai tôi.
Bay?
Người bình thường sao có thể bay lên được?
Sau
20 giây mơ hồ, tôi phát hiện, không phải tôi đang bay mà là bị chị Mỹ Hoa nhấc
bổng lên. Tôi bị chị Mỹ Hoa túm lưng nhấc bổng lên, thay vì nói nhấc, chi bằng
nói khiêng. Tôi bị chị ấy túm lưng khiêng lên vai.
Vì
bị chị Mỹ Hoa túm lưng khiêng lên nên tôi hoàn toàn không nhìn rõ nét mặt của
những nam sinh đang dán mắt vào chị. Chỉ có điều, tôi có thể tưởng tượng được
họ sẽ ngỡ ngàng như thế nào với cảnh tượng trước mắt.
“Xin
hỏi bạn Minh làm sao?” Tuy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng
nói. Người đang nói lúc này có lẽ là hội trưởng Hưu Tư.
“Không
làm sao”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa rất nhẹ nhàng.
Bây
giờ tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bất an, tâm trạng rối bời khiến tôi cảm
thấy vô cùng sợ hãi.
“Chị
Mỹ Hoa…..” Tôi khẽ gọi chị ta, nhưng dường như chị ta hoàn toàn không để ý đến
lời nói của tôi. Tôi muốn vùng vẫy, nhưng một giây sau khi tôi cố gắng vùng vẫy
đổi lại bằng việc chị Mỹ Hoa đã vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đáng thương
của tôi.
Rõ
ràng là chị Mỹ Hoa muốn dùng nó để cảnh cáo tôi không được vùng vẫy. Tuy Minh
Hiểu Ưu tôi không phải là người dễ dàng khuất phục như thế nhưng tình hình hiện
tại tương đối đặc biệt. Chị Mỹ Hoa rất xinh đẹp, không sai, nhưng xinh đẹp
không đồng nghĩa với dịu dàng, càng không đồng nghĩa với thùy mị. Chị Mỹ Hoa
xinh đẹp của chúng tôi là một người bạo lực nổi tiếng. Điều này có thể nhận ra
khi chị ấy đã đánh ngã cậu nam sinh bắt chuyện với mình lúc mới đặt chân đến
ngôi trường này.
“Vậy
thì cô tìm cậu ấy là?” Hội trưởng Hưu Tư hỏi tiếp.
“Tôi
muốn cậu ta tạm thời gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ mà tôi sắp thành lập”.
Sau khi nghe xong câu hỏi của hội trưởng Hưu Tư, chị Mỹ Hoa đột nhiên nói một
câu có thể dấy lên làn sóng mạnh mẽ, khiến mọi người trong sân xôn xao cả lên
với giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Vì
câu nói ấy của chị Mỹ Hoa mà trong nháy mắt, tất cả mọi người trong sân tập bàn
tán xôn xao.
Nếu tôi là người ngoài cuộc thì tôi cũng bàn
luận về chuyện này. Thực sự bây giờ tôi rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui
xuống.
Tuy
tôi cảm thấy bất an, tuy biết chị Mỹ Hoa đến đây để làm chuyện gì đó có liên
quan đến mình, nhưng quả thực tôi không thể ngờ rằng chị Mỹ Hoa lại….muốn tôi
gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ? Chị ta muốn thân phận của tôi bị bại lộ
sao?
Nếu
không muốn thân phận của tôi bị bại lộ, nam sinh tham gia vào câu lạc bộ quần
vợt nữ, nói thế nào thì cũng có chút gì đó….kỳ quái.
“Tôi thấy người phụ nữ này điên thật rồi”.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang vọng
trong sân quần vợt.
Giọng
nói tức giận này ngày nào tôi cũng nghe thấy. Người này không phải ai khác,
chính là người bạn cùng phòng yêu quý của tôi, Hàn Thành Nam.
Ack,
chẳng phải Hàn Thành Nam có ý đồ gì với chị Mỹ Hoa sao? Sao bây giờ anh lại nói
những lời như vậy? Lẽ nào là do mình nghĩ quá nhiều? Nhưng vẻ mặt của anh lúc
sáng rõ ràng là rất kỳ lạ. Trời ơi! bây giờ mà mình vẫn còn thời gian để nghĩ
đến mấy cái thứ này.
Tình
thế cấp bách, cần phải tìm hiểu mục đích của chị Mỹ Hoa.
“Chị
Mỹ Hoa, có thể…..”
Vốn
dĩ tôi muốn yêu cầu chị Mỹ Hoa thả mình xuống.
“Tốt
nhất là em nên ngoan ngoãn, nếu không chị sẽ nói bí mật của em”. Giọng nói của
chị Mỹ Hoa rất khẽ nhưng đủ để tôi nghe rất rõ.
Vì
lời nói của chị Mỹ Hoa nên tôi không dám thở mạnh.
“Cái
đồ chết tiệt kia, dám nói ta đây bị điên hả. Tôi thấy cậu chán sống rồi”. Lúc
tôi đang tự trách mình vì đã nói cho chị Mỹ Hoa biết chuyện về thân phận của
mình thì đột nhiên chị ta lại nói những lời cay nghiệt như thế.
Nỗi
tức giận của chị Mỹ Hoa đang bùng cháy, người bị nhấc bổng lên vai là tôi có
thể cảm nhận được điều đó.
“Đây
không phải là chỗ mà con gái các người nên đến, thả Minh Hiểu Ưu xuống, mau cút
ra ngoài”. Hàn Thành Nam nói với giọng điệu không thân thiện chút nào.
Đây
không phải là chỗ con gái nên đến? Giọng nói của Hàn Thành Nam đầy vẻ kỳ thị
đối với con gái, đúng là người của chủ nghĩa nam quyền. Chị Mỹ Hoa thì lại theo
chủ nghĩa nữ quyền.
Chủ nghĩ nam quyền gặp chủ nghĩa nữ quyền? Lần
này có kịch hay để xem rồi. Ack….vì sao chú ý của mình lại cứ bị phân tán như
vậy nhỉ?
“Được
thôi, không phải là không thể thả Ưu xuống. Tôi không muốn tốn nước bọt với mấy
người ở đây. Bây giờ tôi đến đấu một trận, một quả phân thắng bại. Nếu cậu
thắng thì Ưu sẽ ở lại. Nếu cậu thua thì dù Ưu là con trai hay con gái, sau này
sẽ là người của câu lạc bộ nữ”. Chị Mỹ Hoa tuyên bố rất dõng dạc.
Một
trong cuộc như tôi hoàn toàn không có quyền phát ngôn. Đột nhiên tôi thấy mình
thật đáng thương.
“Đấy
là cô nói đấy nhé. Nể tình cô là nữ sinh, quả này tôi để cô phát bóng”. Sau
khoảnh khắc mà giọng nói của Hàn Thành Nam vang lên, cuối cùng đôi chân của tôi
đã được trở về với đất mẹ yêu thương.
Trong
khi tôi hoàn toàn không thể mở miệng thì hai người này bắt đầu thi đấu. Hơn nữa
đối tượng cá cược là chính là tôi.
Một
bên là bạn cùng phòng của tôi, một bên là bạn thân trước đây. Nhìn hai người
này thi đấu, tôi phải cổ vũ cho ai đây? Cho chị Mỹ Hoa sao? Nhưng Hàn Thành Nam
vì tôi nên mới cùng chị Mỹ Hoa….
Hay
là cổ vũ cho Hàn Thành Nam? Vậy thì chị Mỹ Hoa sẽ tức giận. Chị Mỹ Hoa mà giận
thì quả là một chuyện đáng sợ. Bị đánh là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ bị chị
ấy trù ẻo cho đến chết. Bị trù ẻo cho đến chết thì thôi, nhưng chị ta lại biết
một chuyện mà tôi không thể bỏ qua được. Đó chính là thân phận của tôi.
Cuộc
đấu đã bắt đầu khi tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Dù là Hàn Thành Nam
hay chị Mỹ Hoa thì khuôn mặt đều toát lên vẻ nghiêm túc đáng ngạc nhiên.
Rõ
ràng là hai người này đều đang cố gắng vì tôi, nhưng tôi lại không hề có một
chút cảm động nào. Ngược lại, người bị kẹp ở giữa không thể lên không thể xuống
như tôi lúc này đang rất tức giận. Ngoài tức giận là sự bối rối không biết nên
làm thế nào.
Không
hiểu vì sao lại bị lôi ra cá cược, hoàn toàn không có ai hỏi người bị lôi ra cá
cược như tôi đây nghĩ như thế nào.
Điều
khiến tôi ức chế nhất là tuy rất tức giận khi bị lôi ra cá cược nhưng lại không
biết phải làm sao, chỉ biết tức giận trong lòng mà không dám nói ra.
Tôi
ấm ức nhìn cuộc đấu quần vợt đã diễn ra trước mắt. Tuy cảm thấy bức xúc vì phải
gặm nhấm nỗi tức giận trong lòng nhưng dù sao tôi vẫn phải chọn một bên để cổ
vũ.
Chị Mỹ Hoa và Hàn Thành Nam, tôi hy vọng ai
giành chiến thắng hơn đây?
Một
giây sau khi tôi tự đưa ra câu hỏi ấy với mình thì một âm thanh vang lên trong
lòng: Hàn Thành Nam.
Vì
sao lại là Hàn Thành Nam?
Bởi
vì bây giờ tôi là nam sinh, bởi vì tôi và anh là bạn cùng phòng, bởi vì tôi đã
quen với cuộc sống ở câu lạc bộ quần vợt, hay là bởi vì chính bản thân anh
chàng Hàn Thành Nam này?
Thực
ra câu trả lời rất rõ ràng, nhưng tôi lại không ngừng tự nói với mình, làm như
thế là không thể, làm như thế là không được. Tôi đúng là một người mâu thuẫn.
Tôi ngây người nhìn hai người trên sân quần
vợt.
Tuy
hy vọng hàn Thành Nam thắng nhưng lại không có cách nào để hét lên. Dù sao thì
tôi thấy tính mạng của mình là quan trọng hơn cả.
Trên
sân quần vợt, người đánh người đỡ, tôi không chú ý lắm, dù sao thì cũng phải có
người thắng kẻ thua. Vì vậy, trừ trước đến nay, tôi không căng thẳng khi đứng
trên sân quần vợt. Ngay cả khi thi đấu tôi còn không thấy thực sự căng thẳng,
huống hồ là trận đấu của người khác?
Nhưng
lần này tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tôi
căng thẳng nhìn trái bóng gần như là quyết định vận mệnh của mình. Hàn Thành
Nam và chị Mỹ Hoa không ai nhường ai, đập bóng về sân đối phương.
Tôi
nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào thịt, mồ hồi không ngừng chảy ra.
Hàn
Thành Nam đập vợt rất mạnh, bước chân của anh cũng rất nhanh. Còn chị Mỹ Hoa
thì lướt nhẹ như một con chim nhưng động tác nhìn như có vẻ nhẹ nhàng của chị
ấy có thể tung ra cú đánh mạnh mà người khác không ngờ tới.
Hai
người họ đánh đi đánh lại mấy chục hồi, dường như không bên nào chiếm ưu thế.
Tôi càng nhìn càng căng thẳng. Thực sự bây giờ tôi rất muốn biến thành quả bóng
trên sân.
Một
quả lốp của chị Mỹ Hoa đánh vào giữa đường biên bên sân của Hàn Thành Nam.
Nhìn
quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa, đột nhiên tôi có một linh cảm chẳng lành.
“Đừng……..”
Tôi
vẫn chưa nói hết câu thì Hàn Thành Nam đã đập bóng lại.
Vốn
dĩ tôi muốn nhắc nhở Hàn Thành Nam là nhất định không được đập bóng, nhưng bây
giờ phải làm thế nào đây? Anh hoàn toàn mắc bẫy của chị Mỹ Hoa.
Trong
khoảnh khắc mà Hàn Thành Nam đập bóng, dường như tôi có thể dự đoán được kết
quả của trận đấu này.
Tuy
gần như có thể biết trước kết quả nhưng trong lòng tôi vẫn thầm cầu nguyện, cầu
nguyện Hàn Thành Nam có thể phá được quả xoáy siêu đẳng của chị Mỹ Hoa mà đến
nay vẫn chưa có ai phá được.
Không
ngoài dự đoán của tôi, chị Mỹ Hoa đỡ được cú đập bóng của Hàn Thành Nam, đồng
thời dùng sức của cổ tay và hướng của vợt ma sát với bóng tạo thành quả xoáy,
sau đó dồn hết sức mạnh vào quả bóng màu xanh nhỏ, đánh về phía giữa đường biên
bên sân của Hàn Thành Nam.
Dường
như quả bóng nhỏ bé ấy có sức mạnh hàng chục nghìn mã lực, vì vòng xoáy của nó
cuốn theo không khí xung quanh nên cảm giác giống như lốc xoáy. Người bình
thường không thể nhìn thấy được độ nhanh của bóng và góc lệch.
Dưới
sự chăm chú của mọi người, quả bóng ấy rơi xuống rồi nảy lên, sau đó rơi xuống.
Quả
bóng rơi xuống chứng minh kỳ tích không xuất hiện dễ dàng như thế.
Mọi
người trên sân quần vợt đều sững sờ, người sững sờ nhất chính là Hàn Thành Nam.
Mặt anh hiện đầy chữ “không tin”, “không thể tin”. Dường như anh hoàn toàn
không nghĩ rằng mình sẽ thua.
“Vậy
thì bây giờ, như chũng ta đã giao ước, chúng tôi tiếp nhận Ưu”. Chị Mỹ Hoa mỉm
cười rồi lao đến bên tôi.
“Này!
Cô…..”
“Quá
gian trá!
“Sao
có thể như thế được?”
“Người
phụ nữ này thật là……”
Bỗng
chốc, mọi lời bàn tán vang lên.
Chị
Mỹ Hoa không thèm để ý tới những lời bàn tán này, đắc trí nhìn những người hâm
mộ quần vợt nữ mà chị ta tạm thời thu thập được đang đứng xem ngoài cửa, đó
cũng chính là những thành viên của “câu lạc bộ quần vợt nữ” trong tương lai rồi
phấn khích nói: “Bây giờ đủ người rồi, chúng ta có thể luyện tập được rồi”.
Sau
đó, đám nữ sinh đứng ngoài cửa ùa vào như đàn ong vỡ tổ.
Họ chạy vào thì cũng chẳng sao, nhưng vì sao
lại vây lấy tôi?
“Bạn
Minh, khả năng khống chế bóng của tôi không tốt, bạn có thể dậy tôi được không?
“Bạn
Minh, luyện tập cùng mình nhé?
“Bạn
Minh, chúng mình cùng tập aerobic đi?”
“Bạn
Minh……”
“Bạn
Minh……”
…….
Tôi
thực sự nghi ngờ rằng động cơ mà bọn họ gia nhập “câu lạc bộ quần vợt nữ” không
tốt đẹp chút nào.
Vây
lấy tôi thì cũng thôi, vì sao lại còn mỗi người nói một câu? Tâm trạng vốn dĩ
đã bực tức của tôi vì bọn họ làm ầm ĩ cả lên mà càng bực tức hơn.
Lúc
tôi đang bị đám nữ sinh nhộn nhạo vây lấy hò hét đên đau đầu nhức óc thì đột
nhiên hội trưởng Hưu Tư đứng cạnh lên tiếng.
“Này…..bạn
có thể trả lại bạn Minh cho chúng tôi được không?” Khuôn mặt vốn dĩ đã không
hiền lành của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa vẻ gì đó rất nghiêm túc. Vẻ mặt này
khiến người ta thấy hội trưởng Hưu Tư giống như một….hung thần gian ác.
Có
lẽ vì nét mặt ấy của hội trưởng Hưu Tư, hoặc có lẽ vì giọng nói của hội trưởng
Hưu Tư quả thực có chút dữ tợn nên trong nháy mắt, đám nữ sinh chí cha chí chóe
bên tai tôi đều im lặng.
“Không
thể được”. Tuy khuôn mặt của hội trưởng Hưu Tư đã “hung thần gian ác” lắm rồi
nhưng chị Mỹ Hoa hoàn toàn không hề run sợ, ngược lại dõng dạc nói ba chữ ấy.
“Cô
cũng thật là kỳ lạ? sao lại bắt một nam sinh gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt
nữ?” Sau khi nghe lời từ chối dứt khoát của chị Mỹ Hoa, dường như hội trưởng
Hưu Tư có chút tức giận. Khuôn mặt nghiêm nghị có vẻ giống với hung thần gian
ác của anh ta lúc này càng trở nên đáng sợ hơn.
“Chúng
tôi không có thời gian cùng cô chơi cái trò vô vị này, Minh Hiểu Ưu, chúng ta
đi”. Lúc mà chị Mỹ Hoa vẫn chưa trả lời câu hỏi của hội trưởng Hưu Tư thì anh
ta đã ném câu ấy vào mặt chị và chuẩn bị kéo tôi đi.
Nhưng
không biết chị Mỹ Hoa đã đứng giữa tôi và hội trưởng Hưu Tư từ lúc nào. Điều đó
khiến hội trưởng Hưu Tư phải bỏ tay tôi ra.
“Tôi tuyệt đối không nhường Ưu cho các người.
Nếu đã thua rồi thì phải chấp nhận giao ước.
Các
người lằng nhằng quá rồi đấy. Nếu là đàn ông thì phải đường đường chính chính
giữ Ưu lại, đừng có mà như bây giờ, chỉ dựa vào một cái mồm mà giữ một người ở
lại”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa vô cùng kiên định, vì sự kiên định ấy mà cả sân
quần vợt xôn xao.
“Ưu,
đi thôi”. Chị Mỹ Hoa quay người, chuẩn bị rời đi.
Tôi
đứng ngây người ở đó, không biết phải làm thế nào. Tôi không muốn rời khỏi nơi
đây, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt mà Hàn Thành Nam nhìn tôi lúc này. Nhưng
nếu không rời đi thì liệu chị Mỹ Hoa có….
“Ưu, vốn dĩ em đã không thuộc về nơi đây,
chẳng phải sao? Bây giờ nên trở về chỗ của mình thôi”. Dường như chị Mỹ Hoa cảm
nhận được sự do dự của tôi, chị khẽ nói với tôi như thế.
Giọng
nói của chị không lớn nhưng dường như lại đánh trúng tim tôi.
Thực ra chị Mỹ Hoa nói không sai, tôi không
thuộc về nơi đây. Chỉ vì một trò cười mà bản thân tôi cũng không thể tin nỗi mà
tôi mới đến đây, nếu bây giờ rời đi, đối với tôi có lẽ là sự lựa chọn đúng đắn,
nhưng……..
“Em
nghĩ cho kỹ đi”. Chị Mỹ Hoa nói câu ấy rồi bỏ đi.
Thực
ra chị Mỹ Hoa vì tôi nên mới làm như thế. Dù sao thì thân phận thực của tôi là
nữ sinh. Vì lúc vận động nhiều mà ngất đi, vì nguyên nhân đặc biệt cảm thấy
không thoải mái nhưng lại không thể xin nghỉ….Nếu ở lại nơi này thì tôi có quá
nhiều quá nhiều cái không hợp. Hơn nữa, lý do là tôi nên rời đi nhất là chị Mỹ
Hoa. Vì tôi nên chị ấy mới đến trường này, tôi…..
Tôi
ngẩng đầu, nhìn Hàn Thành Nam, nhìn hội trưởng Hưu Tư, nhìn những người bạn đã
cùng nhau phấn đấu trong một khoảng thời gian không phải là quá dài.
Cuối
cùng, tôi đi về phía cửa sân quần vợt.
Trong
nháy mắt, cả sân quần vợt như nổ tung ra.
Dường
như tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng tôi sẽ đi theo chị Mỹ Hoa.
Tôi
thấy ù tai, dường như có rất nhiều âm thanh nhưng lại không nghe rõ một âm
thanh nào.
Tôi
tiến từng bước, từng bước về cửa sân quần vợt, dù là lúc chạy, tôi cũng không
thấy nó to như thế này. Có lẽ, bước chân của tôi quá nặng nề, có lẽ vì tôi
không muốn rời khỏi nơi đây.
“Vì
sao cậu lại làm theo lời của người phụ nữ ấy?” Đúng lúc tôi chuẩn bị bước ra
khỏi sân quần vợt thì đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi
nhận ra giọng nói này, đó là giọng nói của Hàn Thành Nam. Bởi vì biết là giọng
nói của Hàn Thành Nam nên tôi không ngoảnh đầu. Bởi vì người mà tôi không biết
phải đối diện như thế nào nhất chính là anh.
“Đâu, đâu có. Mình không làm theo cô ấy”.
Giọng nói của tôi toát lên vẻ không chắc chắn.
“Nếu
không thì vì sao cậu lại rời khỏi sân quần vợt?” Dường như giọng nói của anh
mang theo nỗi tức giận, dường như là nghi ngờ, dường như là cả hai.
“Mình……”
Quả
thực tôi không biết trả lời lời chất vấn đầy phẫn nộ của anh như thế nào.
“Vì
sao cậu không nói rõ với người phụ nữ kia? Chúng tôi đều lo lắng cho cậu, nhưng
cậu lại không làm gì cả. Ý chí của cậu đâu?” Lời nói của anh giống như một
thanh kiếm sắc nhọn đâm vào ngực tôi.
“Mình…..”
Tôi
giống như một kẻ ngốc, không nói được lời nào. Tôi thấy mình nên giải thích gì
đó, nhưng lại không thể nói ra sự thật.
Đầu óc tôi rối bời, dù chỉ là bịa một lý do
thôi tôi cũng không bịa được.
“Xem ra tôi thực sự không hiểu cậu”. Một câu
nói không hề có chút cảm xúc nào.
Vì
câu nói của anh, tôi quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh đi về sân
quần vợt.
Tôi
không phải là một người thích khóc, nhưng không biết vì sao, lúc này tôi lại
muốn khóc. Có lẽ vì cảm thấy ấm ức, nước mắt của tôi trào lên, tôi cố gắng, cố
gắng không để nước mắt rơi xuống.
Vì
không muốn để họ nhìn thấy mình khóc, tôi đành phải đi ra ngoài sân quần vợt.
Đứng
bên ngoài chờ tôi là chị Mỹ Hoa với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Haha, chị biết là em Ưu sẽ đi ra mà. Sao? Có
phải là có cảm giác được giải thoát không?” Nhìn thấy tôi, chị Mỹ Hoa liền tuôn
một tràng.
Tôi cúi đầu, không muốn để chị ấy nhìn thấy
tôi khóc.
“Haha,
vui quá. Cuối cùng cũng được chơi quần vợt cùng Ưu rồi”. Chị Mỹ Hoa phấn khích
nói.
Nhìn
thấy chị Mỹ Hoa phấn khích như vậy, đột nhiên tôi bắt đầu tưởng tượng nét mặt
của Hàn Thành Nam lúc nãy. Chắc là khuôn mặt không biểu lộ chút biểu cảm nào.
Tuy không biểu lộ chút biểu cảm nhưng tôi lại có thể cảm nhận được sự không vui
trong lời nói của anh. Thời gian sống chung với anh chàng này tuy không dài
nhưng không biết vì sao tôi lại có cảm giác hiểu tính cách của anh rõ như lòng
bàn tay vậy.
“Được
rồi, tuy đã giải quyết xong nhưng chuyện này rồi nhưng vẫn phải làm cho đúng
quy tắc một chút. Nào, ký vào đơn xin phép này đi, em với chị, tìm ba người
nữa, câu lạc bộ quần vợt nữ có thể thành lập rồi”. Tôi vẫn chưa mở miệng thì
chị Mỹ Hoa đã đưa phiếu đăng ký và một chiếc bút trước mặt tôi.
Tôi
do dự, không cầm phiếu đăng ký và bút mà chị Mỹ Hoa đưa cho.
Lúc này đây, trong đầu tôi toàn là những lời
nói của Hàn Thành Nam.
Mọi người đều quan tâm đến cậu….
“Em….không
thể gia nhập câu lạc bộ quần vợt nữ”. Tôi cúi đầu, không dám nhìn chị Mỹ Hoa.
“Cái
gì?” Dường như chị Mỹ Hoa không tin rằng đột nhiên tôi lại nói ra những lời như
thế.
“Chị
Mỹ Hoa, em….không muốn trở lại thân phận nữ sinh. Tuy thời gian em ở cùng họ
không dài, nhưng em không muốn phản bội mọi người”. Tôi nói rất kiên định, để
biểu thị sự kiên định của mình, tôi ngẩng đầu nhìn chị Mỹ Hoa.
Không
biết vì không ngờ tôi lại nói như vậy hay vì điều gì khác mà chị Mỹ Hoa ngây
người không nói gì.
Sau
đúng 30 giây ngây người, cuối cùng chị Mỹ Hoa đã trở lại bình thường. Chị ấy
nhét đơn xin phép và bút cho tôi, quay người bước đi.
Tuy nhiên, lúc quay người, chị ấy đã nói…..
“Rốt
cuộc cái cuộc sống che giấu thân phận thực sự cửa mình có gì tốt chứ? Chị làm
như thế là vì em, vả lại, chị tưởng rằng em cố tình che giấu thân phận của mình
mới thực sự là phản bội họ”. Chị Mỹ Hoa nói những lời khiên tôi dao động với
giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Em….chỉ
muốn ở cùng với bọn họ. Em không muốn rời xa mọi người”. Giọng nói của tôi ẩn
chứa vẻ không chắc chắn, có lẽ vì những lời nói ấy của chị Mỹ Hoa.
“Nếu
là tình bạn thực sự thì dù em là con gái, họ cũng sẽ tiếp nhận em. Nhưng em có
thể chắc chắn là họ sẽ tiếp nhận em không?” Chị Mỹ Hoa đặt ra câu hỏi như thế.
Họ
có thể tiếp nhận tôi không? Tôi không biết, tôi không dám chắc.
“Hãy viết xong đơn xin phép trước ngày mai”.
Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi, để lại một mình tôi đứng ngây ở đó.
Đến
cuối cùng tôi vẫn không nói gì, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Ngoảnh đầu lại nhìn sân quần vợt, chỉ thấy mắt
nhạt nhòa.
Sau
này phải đối diện với mọi người thế nào đây?
Tôi….là
nữ sinh.
Tôi
cứ đi, cứ đi, vì không biết phải đối diện với Hàn Thành Nam như thế nào nên tôi
không về ký túc.
Sự
xuất hiện của chị Mỹ Hoa, dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa
khi thi đấu vì tôi….Những sự việc xảy ra hôm nay không ngừng xoay vòng trong
đầu tôi giống như một bộ phim vậy.
Giọng
nói không chút biểu cảm của Hàn Thành Nam, những lời phân tích có lý của chị Mỹ
Hoa đều không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Bóng
đêm bắt đầu buông xuống, người đi trong trường ngày càng thưa dần thưa dần. Tôi
không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Tôi chỉ biết đầu óc rối bời như muốn nổ
tung ra.
Tâm
trạng phức tạp khiến tôi không thể thở được.
Đột
nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh.
Âm
thanh này….dường như là âm thanh bóng tennis đập xuống sàn.
……Tôi đã đi đến cửa sân quần vợt mà không hề
hay biết.
Muộn thế này rồi, buổi tập kết thúc từ lâu rồi
chứ? Vẫn có người chưa về sao?
“Bốp
bốp……” Tiếng đánh bóng khiến người đang hụt hẫng như tôi đột nhiên có cảm giác
an lòng. Cảm giác an lòng khó diễn tả thành lời này khiến tôi không kìm được đi
vào sân quần vợt.
Căn
cứ vào âm thanh thì có thể thấy tốc độ đánh bóng của người này rất nhanh. Không
chỉ nhanh mà còn rất mạnh. Có lẽ người này là cao thủ quần vợt.
Tôi
từ từ mở cánh cửa khép hờ, cùng với cánh cửa từ từ mở ra là một bóng người cao
to xuất hiện trước mắt tôi.
Anh
ta đứng đối diện với bức tường, đánh quả bóng màu xanh nhỏ xíu. Mỗi lần quả
bóng nhỏ bé ấy đập vào tường, dường như cả bức tường rung lên.
Quả
bóng đập vào tường nảy ra những góc khác nhau, người đánh bóng chạy khắp sân
quần vợt khổng lồ.
Tôi
nhận ra hình bóng đang chạy trên sân quần vợt….Anh ấy là bạn cùng phòng của
tôi, Hàn Thành Nam.
Anh
chàng này nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì? Đúng lúc tôi vẫn đang suy
ngẫm vấn đề này thì dường như Hàn Thành Nam cảm nhận có người mở cửa câu lạc bộ
quần vợt. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi.
Tôi vẫn chưa biết sẽ đối diện với anh như thế
nào thì anh quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Cái
đó, cậu ở đây làm gì”. Nghĩ một hồi lâu, tôi mở miệng nói một câu hết sức hết
sức củ chuối. Sau khi nói xong câu đó, tôi thực sự rất muốn cho mình một cái
bạt tai. Tôi đã nói gì vậy? Dường như khiến không khí càng tồi tệ hơn.
“Ở
đây thì còn làm gì được nữa? Đánh vợt”. Anh nói với tôi bằng giọng nói rất mơ
hồ.
“Uhm……”
Đúng
vậy, rõ ràng là nhìn thấy anh đánh vợt, vậy mà tôi con hỏi…..
“Không phải vì ban ngày thua nên bây giờ mới
đến đây luyện đâu” Đột nhiên anh nói một câu mơ hồ như thế.
Hả?
Câu nói của anh có ý gì? Ban ngày? Thi đấu? à, tôi chợt nhớ ra.
Rõ ràng là như thế lại còn nói là không phải
vì bị thua.
“Haha….thật
sao?”
Tôi
mỉm cười nhìn anh.
Không
biết vì sao mà khi nhìn thấy Hàn Thành Nam, tâm trạng rối bời của tôi dường như
đã tiêu tan trong nháy mắt.
“Nét
mặt kỳ quặc ấy của cậu là gì vậy?” Bởi vì điệu cười ấy của tôi nên vẻ mặt của
anh không vui chút nào.
Càng
ngày tôi càng hiểu ra rằng thực ra anh chàng này tức giận chỉ là muốn che giấu
sự e thẹn của mình mà thôi.
“Nói
cho tôi biết điểm yếu của người phụ nữ kia”.
Đúng
lúc tôi nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Hàn Thành Nam thì đột nhiên anh nói
câu ấy.
“Hả?”
Tôi mơ hồ một hồi lâu trước câu nói bất thình lình ấy.
“Nếu
tôi thắng, có lẽ, cậu có thể quay lại”. Anh bình tĩnh nói câu ấy.
Vì câu nói ấy của anh mà tôi thấy sóng lòng
trào dâng. Cảm giác mắt cay cay, dường như nước mắt muốn tuôn rơi.
Những
giọt nước mắt ấy hoàn toàn không phải vì có lẽ tôi có thể ở lại đây mà bởi tấm
lòng của anh.
“Cái
vẻ buồn nôn ấy của cậu là gì vậy?” Vì thấy dáng vẻ cảm động đến muốn khóc của
tôi, anh vội quay mặt đi.
Anh….lại
e thẹn sao? Đúng lúc tôi đang đoán cảm xúc của anh…..
“Nếu không có cậu thì có lẽ sẽ thấy hơi tẻ
nhạt”.
Đột
nhiên anh nói một câu khiến tôi thấy ngượng ngùng.
Đối
với anh, câu nói này dường như không thực sự quan trọng nhưng nó lại khiến tim
tôi loạn nhịp.
“Mình…..”
Tôi
thấy nên nói điều gì đó để báo đáp lại những lời nói khiến mình cảm động, nhưng
tìm mãi mà không thấy câu nào thích hợp. Tôi và anh lại rơi vào tình thế khó
xử.
“Khụ….mau
mau nói cho tôi biết”. Lúc mà không khí ngột ngạt này gần như bao vây chúng tôi
thì anh đã lên tiếng để hóa giải không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Một
giây sau, tôi bắt đầu phân tích điểm yếu của chị Mỹ Hoa.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, có nên
nói là lúc vui không biết thời gian trôi qua không, hay là nói làm không biết
chán? Dù sao thì khi tôi và Hàn Thành Nam vừa đánh vừa nghiên cứu chiến lược
thì đã là sáng sớm.
Vì
thời gian vận động rất dài nên một giây sau khi tôi và Hàn Thành Nam dám chắc
có thể chiến thắng thì cả hai chúng tôi đã thở hổn hển nằm lăn ra đất.
Trong
lòng tôi có một cảm giác an lòng khó có thể diễn tả thành lời. Cảm giác này
không biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy dù gặp bất cứ chuyện gì thì đều có Hàn
Thành Nam ở bên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét