Muộn
rồi, muộn rồi, muộn rồi…..
Đúng
là đen đủi…..
Tôi
thật nghi ngờ không biết có phải gã chết tiệt Hàn Thành Nam đã liên kết với cái
đồng hồ báo thức đáng ghét để chơi mình không?
Đồng hồ không đổ chuông thì thôi, Hàn Thành
Nam lại không thèm gọi một tiếng, thật là quá đáng.
Trong
lòng tôi thầm nguyên rủa cay độc gã Hàn Thành Nam khốn kiếp từ đầu đến chân.
Nguyền
rủa thì nguyền rủa, đến muộn vẫn đến muốn.
Gần
đây không biết rốt cuộc cái tên khốn đáng chết nào đã đề nghị với hội trưởng
Hưu Tư rằng người đến muộn bị phạt quét dọn sân quần vợt.
Sau
đó tôi vừa nguyền rủa cái đồng hồ báo thức của mình, vừa nguyền rủa Hàn Thành
Nam, vừa nguyền rủa gã chết tiệt đã đề nghị với hội trưởng Hưu Tư, vừa nguyền
rủa vì sao cái sân quần vợt lại to đến thế vừa quét dọn.
Cái
gã Hàn Thành Nam kia, không gọi tôi dậy, hại tôi đến muộn không nói làm gì, vậy
mà còn không biết thông cảm với một nữ sinh như tôi, phát huy chút phong độ nhỏ
bé đến đáng thương của mình, đến giúp tôi quét dọn.
Tôi
thật đáng thương, đành phải lê cái thân thể mệt mỏi đến quét dọn sân quần vợt
khổng lồ.
Tuy
nhiên, đúng lúc tôi nguyền rủa đồng hồ báo thức, Hàn Thành Nam, tên khốn kiếp
đã đề nghị…. lần thứ 108 thì đột nhiên cánh cửa của câu lạc bộ quần vợt được mở
ra.
Lúc
này ai lại đến câu lạc bộ nhỉ?
Chắc
không phải là lương tâm của Hàn Thành Nam thức tỉnh nên đã đến giúp mình đâu.
“Tôi
sắp dọn xong rồi, cậu còn đến làm gì?” Tôi không ngoảnh đầu mà nói câu đó với
giọng đầy bất mãn.
“Không
phải tôi đến tìm cậu….” Một giọng nói vang lên phía sau tôi.
Cái gã đáng chết này….ngày nào cũng chỉ biết
chọc giận tôi.
“Vậy thì cái đồ chết tiệt nhà cậu đến đây….làm
gì?” Tôi vừa nói, vừa tức giận quay người lại.
Tuy
nhiên, khi tôi quay người nhìn về phía cánh cửa của câu lạc bộ thì đột nhiên
tôi sững sờ. Bất chợt nhận ra thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Từ
trước đến nay tôi tưởng rằng Hàn Thành Nam là người đẹp trai nhất cái trường
này, nhưng không ngờ anh chàng trước mắt lại……
Nhìn nghiêng cũng thấy cao khoảng 1m88, body
chuẩn khiến bộ quần áo đồng phục màu đen của trường trở nên rất rất hợp với anh
ta, cảm giác dường như được may riêng cho anh ta vậy. Làn da trắng sáng càng
nổi bật hơn khi khoác chiếc áo màu đen, đẹp trai đến nỗi khiến người ta không
thể rời mắt được.
Dĩ
nhiên, chiều cao hay cách ăn mặc không phải là điểm bắt mắt của anh chàng trước
mặt. Điều thực sự khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh ta chính là khuôn
mặt. Tôi chưa bao giờ biết một anh chàng nào lại có khuôn mặt tinh xảo đến thế,
tinh xảo đến nỗi giống như đồ mỹ nghệ đã được chạm khắc rất tinh vi và tỉ mỉ.
Tuy
cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng điện truyền qua đôi mắt với hai
màu trắng đen rõ ràng không chút tì vết. Chiếc mũi cao thẳng là điểm hoàn mỹ
nhất trên khuôn mặt, cao nhưng không chót vót.
Đôi
môi đỏ mọng, tinh tế, nó không có bất kỳ độ cong nào nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Giới
hạn cao nhất của vẻ đẹp của con người là thế nào nhỉ? Tôi không biết, nhưng anh
chàng trước mắt quả thực là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Tôi
nuốt nước bọt ừng ực, sau đó không rời mắt khỏi anh chàng này.
“Cậu sao vậy?” Có lẽ anh ta không quen khi bị
tôi nhìn chằm chằm như thế.
Anh
chàng này đúng là yêu ma, dường như giọng nói cũng có nguồn điện, truyền vào
tai tôi khiến thần kinh của tôi phấn chấn hẳn lên.
“Đẹp, đẹp trai quá”. Không biết vì bị đôi mắt
ấy truyền điện hay bị giọng nói ấy làm cho mê mẩn mà tôi lại thốt ra những lời
đáng xấu hổ như thế.
Minh
Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, mày đúng là loại con gái xấu xa.
Anh chàng đẹp trai vốn không bộc lộ chút biểu
cảm nào đột nhiên cười ha hả.
Anh
chàng này….làm gì mà cười thái quá đến thế? Hoàn toàn rơi vào trạng thái bò lăn
bò càng. Vì điệu cười ấy mà bỗng chốc tôi thấy lúng túng, không biết phải đối
diện với anh chàng đẹp trai này như thế nào.
“Tôi…..” Với tình hình như bây giờ, phải nói
gì mới có thể làm dịu không khí lúc này đây?
Tôi
đúng là người dễ dàng khiến không khí trở nên tồi tệ.
“Đúng
là một anh chàng đáng yêu”.
Anh
chàng này biết phép thuật sao? Vì sao vừa nãy còn đứng cách tôi xa như vậy mà
chưa đầy một giây đã đứng trước mặt tôi? Đứng trước mặt tôi vẫn chưa phải là
trọng điểm, trọng điểm là anh ta đứng trước mặt tôi còn nói tôi rất đáng yêu.
Nói tôi đáng yêu đồng thời vỗ vào đầu tôi một cách rất cởi mở.
Cái
đầu của tôi không phải cho người khác tùy tiện vỗ vào đâu nhé. Nếu đổi lại là
người khác thì tôi đã nổi trận lôi đình rồi. Nhưng bây giờ là anh chàng đẹp
trai, một chàng đẹp trai hoàn mỹ tuyệt đối.
Anh ta vỗ vào đầu tôi vậy mà tôi hoàn toàn
không có cảm giác tức giận, lại còn….lại còn đỏ mặt.
Bỗng
chốc tôi có cảm giác như con yêu râu xanh đã hóa thân vào người mình, hoàn toàn
không có thuốc chữa.
“Hơ….lại
còn đỏ mặt nữa?” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Ánh
mắt của tôi không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh ta, vốn dĩ khuôn mặt chỉ hơi
nóng bây giờ nóng ran lên.
“Đúng
rồi, đây là câu lạc bộ quần vợt nam đúng không?” Lúc tôi vẫn đang đắm chìm
trong cảm giác mê mẩn thì anh chàng đẹp trai trước mặt đưa ra một câu hỏi hoàn
toàn không có chút ý nghĩa nào.
“Đúng
vậy”. Anh ta muốn hỏi câu đó làm gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Trường mình có câu lạc bộ quần vợt nữ không?
Hơn nữa bây giờ câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng chung
sân quần vợt à?” Khuôn mặt anh ta ẩn chứa vẻ khó hiểu.
Câu
lạc bộ quần vợt nữ? câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng
chung sân? Sao tôi chưa nghe nói đến chuyện này nhỉ? Có điều chị Mỹ Hoa dồn hết
tâm sức vào việc thành lập câu lạc bộ quần vợt nữ trong cái trường vốn có rất
ít con gái này, vì vậy có câu lạc bộ quần vợt nữ cũng là chuyện sớm muộn. Hơn
nữa với tính cách của chị Mỹ Hoa, dù sau này hai câu lạc bộ sát nhập lại với nhau
thì tôi cũng không thấy có gì là lạ. Dù sao thì một người theo chủ nghĩa nữ
quyền như chị Mỹ Hoa thì sao có thể cho phép sân của câu lạc bộ quần vợt nữ
không bằng câu lạc bộ quần vợt nam được chứ?
Chỉ
có điều chuyện quan trọng như vậy đang xảy ra ngay trước mắt tôi, sao tôi lại
không biết nhỉ?
Hơn
nữa, dường như anh chàng trước mặt không phải là hội viên của câu lạc bộ quần
vợt, vì sao chuyện mà anh ta biết tôi lại không biết?
“Dùng chung? Chuyện khi nào vậy?” Tôi mơ hồ
nói.
“Xem
ra….vẫn chưa dùng chung. Vậy cậu là giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam?” Anh
ta lại hỏi.
Giám
đốc? câu lạc bộ quần vợt nam có chức vụ giám đốc sao? Tôi cố gắng lục tìm trong
đầu những thông tin có liên quan nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.
“Cậu
muốn tìm giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam sao? Hình như ở đây không có giám
đốc”. Tôi tiếp tục trả lời câu hỏi của anh ta.
Sau khi nghe tôi nói vậy, đến lượt anh ta cảm
thấy mơ hồ. Sau 2 giây mơ hồ, đột nhiên anh ta nhếch mép cười, giống như….nét
mặt khi xem kịch hay. Đúng, rõ ràng khuôn mặt của anh ta lúc này giống như đang
xem kịch hay.
“Vậy
thì cậu là vận động viên ở đây rồi”. Anh ta mỉm cười và nói, giọng nói ẩn chứa
vẻ gì đó bỡn cợt.
Cảm
giác có chút gì đó xấu xa này, thêm vào đó là khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ
dường như muốn mê hoặc chúng sinh vậy.
“Đúng
vậy”. Vì vẻ đẹp trai của anh ta, vì sự mê mẩn của mình, dường như tôi hoàn toàn
không thể từ chối câu trả lời của anh ta.
“Vậy
à”. Anh ta vừa nói hai chữ ấy vừa chìm vào suy tư.
Anh
chàng đẹp trai đang suy tư….đẹp trai giống như Kudou Shinichi trong «Thám tử
lừng danh Conan». Oa…..nước bọt sắp chảy ra rồi.
“Đúng rồi, nói lâu như vậy rồi mà quên không
hỏi tên cậu”. Anh ta mỉm cười
Mỉm
cười….mỉm cười…..sao nụ cười của anh ta lại có thể đẹp đến thế được nhỉ? giống
như ánh mặt trời buổi chiều tà, ấm áp lòng người.
“Tôi là Minh Hiểu Ưu”. Tôi cũng mỉm cười với
anh ta, đáng tiếng là nụ cưởi của tôi không thể đẹp trai như anh ta được.
“A….là
Minh Hiểu Ưu”. Khi anh ta gọi tên tôi, đôi mắt tích điện cong thành hình trăng
lưỡi liềm, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ thân thiện gần gũi.
“Đừng,
đừng có cho thêm chữ gì ở đằng trước”. Tôi đỏ mặt nói.
“Ôi, ôi, cái nét mặt này, quả thực rất đáng
yêu”.
Anh
chàng này đang quyến rũ tôi sao? Vì sao lại đặt tay lên đầu tôi? Lẽ nào anh ta
không sợ tôi sẽ vồ lấy anh ta sao?
“Hạ
Dạ Hàn, bỏ tay ra”. Đúng lúc tôi vẫn đang suy nghĩ đến việc vồ lấy anh ta thì ở
cửa vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ.
Tôi
ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Nam trong trang phục thể thao.
Không
hiểu vì sao khi nghe thấy giọng nói của Hàn Thành Nam đột nhiên tôi thấy sợ
hãi. Khi nhìn thấy vẻ mặt không hề thân thiện của anh tôi lại càng sợ hơn.
Tôi
bây giờ dường như có chút gì đó giống với cô vợ đi lăng nhăng bị chồng phát
hiện vậy.
Nếu
nói tôi là cô vợ muốn đi lăng nhăng mà anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện
này, không đúng, người này là Hạ Dạ Hàn, vừa nãy Hàn Thành Nam đã gọi anh ta
như vậy. Nếu anh chàng đẹp trai Hạ Dạ Hàn này là đối tượng lăng nhăng, vậy thì….chẳng
phải chồng tôi là Hàn Thành Nam sao? Nghĩ đến đây tôi lại đỏ mặt.
“Ôi….Tiểu
Nam à, lâu lắm không gặp”. Anh ta hoàn toàn không để ý đến câu nói “bỏ tay ra”
của Hàn Thành Nam mà vẫn tươi cười chào anh.
Anh
chàng này đúng là ánh mặt trời chói lọi. Hơn nữa chói lọi đến mơ hồ. Anh ta
không thèm để ý đến vẻ mặt hung thần gian ác của Hàn Thành Nam.
“Tôi
không muốn gặp cậu”. Hàn Thành Nam nói cái câu khó nghe ấy không chút khách
khí.
Anh
chàng này….làm sao vậy nhỉ? Tuy bình thường là một anh chàng đáng ghét, thỉnh
thoảng cũng nhỏ mọn, nhưng dường như không đến nỗi đối xử với người khác như
thế này.
“Vậy
à, vậy thì tạm biệt”. Anh ta mỉm cười, lịch sự từ biệt Hàn Thành Nam lúc ấy
đang vô cùng tức tối.
Không
biết Hàn Thành Nam uống nhầm thuốc gì mà không thèm để ý đến người ta.
Anh
chàng này không những phong độ lại còn rất lịch sự.
Hạ Dạ Hàn không hề cảm thấy tức giận khi thấy
Hàn Thành Nam không đáp lời mình. Anh ta quay người, nói lời tạm biệt với tôi.
“Vậy
thì ngày mai gặp nha, Hiểu Ưu”. Nói xong, anh ta không đợi tôi trả lời mà quay
người rời khỏi sân quần vợt.
Ngày mai gặp?
Ngày
mai? Ý của anh chàng này là ngày mai anh ta vẫn xuất hiện?
A….ngày mai lại có thể gặp anh đẹp trai rồi.
Đột nhiên tôi thấy tình yêu lấp lánh trước mắt. Lấp lánh đến chói mắt, bầu trời
ngập tràn ánh sao.
Ack….dường
như nỗi mê mẩn của tôi đã đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi.
“Nhìn
kìa, con ngươi sắp rơi xuống rồi kìa”. Hàn Thành Nam đứng cạnh nói với giọng
điệu chẳng tốt đẹp gì.
Anh
chàng này hôm nay làm sao vậy nhỉ? Vì sao cảm giác dường như anh ta đang giận?
Tôi chọc giận anh ta sao?
Đâu
có, sáng nay người không gọi tôi dậy là anh ta. Tôi còn chưa tức, vậy mà anh ta
lại tức trước tôi? Haizzz….thôi, không biết tôi lại nói sai câu nào khiến anh
chàng này tức giận. Dù sao thì anh ta là một anh chàng nhỏ mọn mà.
Bây
giờ tôi thấy nên bỏ qua câu nói không tốt đẹp ấy của anh ta, tìm chủ đề nói
chuyện khác.
“Sao
cậu lại đến? Hôm nay người phụ trách dọn dẹp là mình mà”. Lời nói của tôi đầy vẻ
giận hờn.
Nghe
thấy tôi nói vậy, đột nhiên anh ta sững người lại.
“Tôi….tôi….tôi
đến giám sát công việc của cậu. Hội trưởng Hưu Tư sợ cậu lười biếng, vì thế bảo
tôi đến xem cậu làm thế nào”. Anh ta đỏ mặt nói câu ấy.
Giám
sát thì giám sát, việc gì mà phải đỏ mặt như thế? Sao hôm nay anh chàng này lại
bất thường đến thế nhỉ?
Hơn
nữa, hội trưởng Hưu Tư bảo anh ta tới giám sát tôi?
Theo
như tôi được biết thì hội trưởng Hưu Tư không phải là người làm những chuyện
như thế này.
Tôi
có thể chắc chắn rằng anh chàng trước mặt mình đang nói dối.
Theo hiểu biết của tôi về Hàn Thành Nam thì
thực ra anh ta muốn đến tìm tôi, muốn đến giúp tôi. Nhưng vì tính cách ngượng
ngùng e thẹn nên anh ta mới bịa một cái cớ khác.
Dường
như gần đây tôi không những hay mê mẩn mà lại còn dễ dàng bộc lộ vẻ háo sắc ra
ngoài.
“Này,
nhìn cậu….rốt cuộc cậu đang làm gì? Vì sao buổi tập kết thúc gần một tiếng rồi
mà ở đây vẫn bừa bãi như thế này?” Không biết anh ta định nói gì , nhưng sau
khi nhìn quanh sân một lượt, anh ta lại nói một câu khó hiểu như thế.
“Trời
ơi, nói gì thì nói tôi cũng là nữ sinh mà. Những công việc cần thể lực như thế
này cũng không làm nhiều được”. Tôi cố gắng làm ra vẻ giống một nữ sinh, nũng
nịu nói.
“Nữ…nữ
sinh?” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Anh chàng này, không phải là đã
quên chuyện tôi là con gái rồi đấy chứ? Hay là cơ bản anh ta không biết tôi là
nữ sinh, tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều là do tôi đang mơ?
“Cậu
mất trí nhớ à?” Tôi cảm thấy mơ hồ trước sự ngạc nhiên của anh ta.
“Cái gì mà mất trí nhớ?” Anh ta vừa nói vừa
ném một cái lườm vào mặt tôi.
“Nếu
không phải mất trí nhớ thì lẽ nào tôi đang mơ? Thực ra cậu hoàn toàn không biết
chuyện tôi là nữ sinh?” Tôi lại mơ hồ nói.
Sau
khi nghe lời của tôi, mắt anh ta lồi ra một cách thái quá, hoàn toàn không nhìn
thấy lòng đen đâu.
“Dĩ
nhiên tôi biết chuyện cậu là nữ sinh”. Anh ta nói với tôi bằng giọng điệu hết
sức bực tức.
Vậy,
nếu anh biết tôi là nữ sinh, vì sao khi nghe tôi nói tôi là nữ sinh lại tỏ ra
mơ hồ như vậy? Rốt cuộc anh chàng này đang làm cái trò gì đây?
“Nếu đã biết, vì sao…..” Tôi nhìn anh ta bằng
ánh mắt nghi hoặc.
“Cậu
nói, có phải thực ra cậu là nam sinh nhưng cậu lại nhầm tưởng mình là nữ sinh
không?” Anh ta vừa xoa cằm vừa làm ra vẻ giống như thám tử lừng danh Conan.
“Hả? Nói thế có ý gì?”
Câu
nói ấy của anh ta có ý gì? Gần đây anh chàng này nói thật khó hiểu, bỗng nhiên
anh ta trở nên thông minh hay là bỗng nhiên trở nên ngu độn đây?
“Lẽ
nào cậu không phát hiện, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cậu không có
một chút đặc điểm nào của con gái sao?” Anh ta vừa xoa cằm vừa nói.
Không
có đặc điểm của con gái?
Cãi
gã chết tiết này, đột nhiên tôi hiểu ra rốt cuộc anh ta có ý gì rồi. Anh ta
vòng vo tam quốc một hồi, rốt cuộc là muốn nói tôi là “thằng con trai”.
“Cậu
muốn chết à?” Tôi chống tay vào hông rồi quát.
“Đặc
biệt là tư thế này, thực ra cậu là con trai?” Anh ta bĩu môi nói.
Anh ta muốn đối đầu với người khác sao? Không
mở miệng thì lầm lì lạnh băng, mở miệng ra là nói linh tinh, khiến tôi tức giận
muốn san bằng anh ta. San bằng vẫn không thể làm tôi hả giận được, đúng là đáng
ghét, đáng ghét, đáng ghét.
“Hàn,
Thành, Nam…..” Tôi rít lên.
“Haizzz…..nét
mặt hung thần gian ác của cậu lúc này dường như càng chứng minh cho suy đoán
của tôi. Tôi nói rồi mà, cậu có cần đến bệnh viện kiểm tra không, xem rốt cuộc
cậu là nam hay nữ?” Rõ ràng là anh ta cố nhịn để không bật cười nhưng khóe
miệng vẫn nhếch lên. Qua khóe miệng ấy, tôi có thể thấy được là rõ ràng anh ta
đang cười nhạo mình.
“Cậu…..”
Dường như tôi sắp phun ra lửa rồi, cái gã đáng chết này khiến tôi tức điên lên.
Hứ….hôm
nay không để cho gã chết tiệt này thấy bản lĩnh của mình thì anh ta không biết
sự lợi hại của Minh Hiểu Ưu này.
Tôi
nổi trận lôi đình, vung nắm đấm về phía Hàn Thành Nam, tuy nhiên anh ta lại
tránh được một cách dễ dàng, tránh được cú đấm sắt thép vô địch của tôi. Tôi
hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại tránh, do nguyên lý quán tính, tôi không
thể phanh lại được mà lao thẳng về phía trước.
Dường
như anh ta cũng phát hiện tôi không phanh lại được nên kéo tôi lại.
Do
quán tính của tôi khá mạnh mà lực kéo của Hàn Thành Nam lại mạnh hơn quán tính
của tôi gấp đôi. Sau đó, cái lực lớn gấp đôi này khiến một người vốn dĩ lao về
trước như tôi lúc này lại ngửa về sau.
Sau đó tôi chuyển từ vị trí lao về phía trước
sang ngửa ra phía sau, sau đó tôi có nguy cơ chuyển từ mũi chạm đất sang gáy
chạm đất.
Tôi đổ….đổ….đổ….đổ…….
Đổ
một hồi lâu mà không có cảm giác đau đớn khi đầu chạm đất.
Rốt
cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?
Tôi
mơ màng nhìn về phía trước. Nếu đầu tôi chạm đất thì cảnh tượng trước mắt chẳng
phải là nóc sân quần vợt sao? Nhưng xuất hiện trước mắt tôi lại là tường của
sân quần vợt. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?
Điều
đó có nghĩa là tôi không bị ngã.
Tôi
mơ hồ nhìn về phía sau, phát hiện Hàn Thành Nam đang đứng sau lưng mình.
Sau
đó…..mặt tôi đỏ ửng.
Anh
ấy đứng sau lưng tôi không phải là chuyện đáng để xấu hổ, nhưng tôi lại ngã vào
lòng anh. Tư thế của tôi bây giờ có lẽ là anh đứng thẳng còn lưng của tôi chạm
vào ngực anh. Không đúng, do tỷ lệ chiều cao nên lúc này đầu tôi chạm vào ngực
anh.
Một
cảnh tượng khiến người ta suy nghĩ xa vời. Quả thực khiến người ta không kìm
được thẹn thùng.
“Cái
đó…..” Tôi muốn nói gì đó, nhưng vì cảnh tượng khiến người ta thẹn thùng lúc
này nên tôi không nói gì.
“….”
Dường như anh ấy cũng không biết nên nói gì.
Sau
một hồi bối rối, tôi và Hàn Thành Nam tiếp tục tư thế khiến người ta thẹn thùng
đến nỗi tim đập thình thịch này.
Dường
như anh ấy không có ý đẩy tôi ra mà một người thích mê mẩn như tôi cũng không
có ý muốn rời anh. Sau đó, chúng tôi cứ đứng như thế.
Tôi
có thể nghe thấy nhịp tim của anh qua bộ quần áo thể thao.
Vì nhịp tim của anh nên nhịp tim của tôi cũng
tăng tốc.
Không
được, nếu cứ tiếp tục đứng thế này thì không chết vì bối rối cũng chết vì tim
đập quá nhanh.
“Cái…..cái
đó….nhanh chóng dọn dẹp thôi”. Đột nhiên, Hàn Thành Nam đẩy tôi ra rồi bắt đầu
nhặt bóng.
Anh
chàng này lại e thẹn. Mỗi lần e thẹn, anh lại nói với tôi bằng cái giọng rất
nghiêm nghị. Haha, đúng là một anh chàng đáng yêu.
“Này, chẳng phải cậu nói là đến giám sát mình
sao? Sao lại nhặt bóng thế”. Tôi vừa nói vừa cười đểu.
Mỗi
lần thấy anh chàng này đáng yêu như vậy, tôi lại không kìm được muốn chòng ghẹo
anh.
“Tôi….tôi….đói
bụng. Nếu chỉ nhìn cậu làm thì chắc là đến sáng mai cũng không làm xong”. Sự
căng thẳng trong giọng nói của anh chứng tỏ anh đang cố tìm cho mình một cái
cớ.
“Vậy
sao?” Giọng nói của tôi ẩn chứa lời chất vấn bông đùa.
“Nếu
không phải thì là cái gì? Cậu tưởng tôi thích giúp cậu lắm sao? Tôi chỉ nghĩ
chẳng may cậu không dọn xong bị mắng thì lại nói là vì tôi không gọi cậu nên
cậu mới đến muộn. Tôi sẽ rất đau đầu, vì thế miễn cưỡng đến giúp cậu”.
Vì
anh quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ nét mặt của anh. Có điều tôi có
thể đoán được nét mặt của anh lúc này – hai má đỏ ửng, thẹn thùng.
Ai
nói chỉ có con gái mới không nói thật lòng mình? Thực ra anh chàng Hàn Thành
Nam này mới là người thích dối lòng mình.
“Vậy
à. Vậy thì vì mình không bị mắng nên mình cảm ơn cậu trước”. Tôi mỉm cười và
nói.
Không
biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Hàn Thành Nam là tôi rất vui. Dường như nói
chuyện với anh khiến tôi quên đi mọi nỗi buồn phiền.
“Không cần phải cảm ơn, chỉ có điều…..” Dường
như anh chàng này muốn nhử tôi, cố tình kéo dài giọng nói.
“Có
điều gì?
“Có
điều, nhắc nhở cậu nên tránh xa cái gã lúc nãy”.
Anh
chàng này đúng là tư duy kiểu nhảy cóc, câu nói này của anh có thể chứng minh
điều đó.
“Gã
đó là”. Tôi mơ hồ hỏi.
“Hạ
Dạ Hàn!” Dường như anh không muốn nhắc đến cái tên này, giọng nói của anh ẩn
chứa vẻ ức chế, khó chịu.
“Vì
sao?” Không biết vì giọng nói của anh hay vì cái gì mà tôi lại nói ra hai chữ
ấy.
“Không
sao cả”. Nói xong anh nhấc một sọt bóng vào kho, để lại mình tôi đứng ngây ở
đó.
Không
sao cả? Câu trả lời kiểu gì vậy?
Anh
chàng này hôm nay có gì đó rất lạ? Rốt cuộc là vì sao nhỉ? Tôi mơ hồ nghĩ, đột
nhiên một ý nghĩ lóe lên ở một góc nhỏ nào đó trong tâm trí.
Không
phải anh chàng thẹn thùng này…..đang ghen đấy chứ?
Chẳng
phải trong phim thường như thế này sao? Nhân vật nam chính khi ghen đều có
những hành vi rất kỳ lạ, ví dụ như không thân thiện với tình địch, đưa ra những
yêu cầu khó hiểu với nhân vật nữ chính.
Thái độ của anh chàng này với Hạ Dạ Hàn quả
thực không được coi là thân thiện. Lại còn bảo mình tránh xa anh ta mà hoàn
toàn không có lý do. Đây được coi là yêu cầu khó hiểu rồi.
Hí
hí….quả nhiên anh chàng này đang ghen.
Anh
chàng này đang ghen, bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa
là anh ấy đã thích tôi.
Hàn
Thành Nam thích tôi. Cảm giác ngọt ngào trào dâng trong tim tôi.
Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ Hàn Thành Nam
sẽ thích tôi. Được người mình thích thích lại thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Uhm…..có
lẽ sau này có thể nếm trải rồi.
“Này,
cậu đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến giúp tôi”. Hàn Thành Nam đứng bên
sân quần vợt, tay cầm hai cây lau nhà, nói với tôi bằng giọng nói rất khó chịu.
“Uhm”.
Tôi phấn khích chạy lại.
Cuộc
sống như thế này, quả là tuyệt vời….
Thật
sự hy vọng có thể như thế này mãi…..
***
Muộn rồi, muộn rồi…..
Cái
đồng hồ chết tiệt lại không đổ chuông?
Cãi
gã Hàn Thành Nam đáng ghét lại không gọi mình dậy?
Gần
đây anh ta cứ về đến ký túc là lăn ra ngủ, ban đầu cũng không có cảm giác gì,
chỉ tưởng anh ta mệt quá, nhưng gần đây hiện tượng này ngày càng rõ rêt, khiến
tôi nghi ngờ không biết có phải anh ta đi làm cu li hay không?
Điều
càng khiến tôi nghi ngờ hơn là tuy anh chàng này vừa về đến ký túc là lăn ra
ngủ nhưng hai mắt vẫn như con gấu trúc đáng yêu, cảm giác cứ như là mấy ngày
không được ngủ vậy.
Nghĩ
đi nghĩ lại, tôi thấy không biết có phải anh ta về ký túc thì lăn ra ngủ, sau đó
đợi tôi ngủ say rồi lại ngồi dậy đọc truyện tranh hay thứ gì đó mà trẻ em không
được đọc không.
Vì
thế tôi quyết định nhất định phải tìm một buổi tối nào đó, quyết tâm không ngủ
để giám sát hành vi của anh chàng này. Chỉ có điều, đó là chuyện sau này. Bây
giờ tình thế cấp bách, phải nghĩ xem hôm nay nên bịa cái cớ gì đó để giải thích
cho việc đến muộn.
Nói
đồng hồ báo thức bị hỏng? Lần đầu tiên đến muộn đã nói rồi.
Hàn
Thành Nam không gọi tôi? Đây là chuyện mà ngày nào cũng phải nói.
Nói đêm qua Hàn Thành Nam đọc trộm truyện
người lớn?
Tôi
không có chứng cớ, hơn nữa, nếu làm cho anh chàng Hàn Thành Nam nhỏ mọn nổi
giận thì làm thế nào?
Vậy
rốt cuộc phải nói gì đây?
“Lý
do…lý do…rốt cuộc phải nói lý do gì nhỉ?” Tôi không ngừng lẩm nhẩm.
Đúng
là ngu chết đi được, nói dối thôi cũng không biết.
“Nói
là đau bụng, không tiện”. Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng của
một chàng trai.
Đau
bụng….không tiện….
Đúng
là một cái cớ rất hay. Trước đây khi còn ở câu lạc bộ quần vợt nữ, tôi thường
viện cái cớ này. Dù sao thì cũng là con gái với nhau, một tháng sẽ có vài ngày
như thế. Nhưng….bây giờ tôi đang ở câu lạc bộ quần vợt nam. Hơn nữa thân phận
của tôi là nam sinh.
Đúng
vậy, sao nam sinh lại không thể nói là đau bụng được? Nếu nói là đau bụng thì
cũng cần có giấy của bác sĩ mới có thể xin nghỉ được.
Nghĩ đến đây, tôi quay ngoắt người lại.
Anh
đẹp trai……anh đẹp trai…..anh đẹp trai…..
Khuôn
mặt phóng to của anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mắt tôi.
“Chào buổi sáng, Hiểu Ưu”. Anh đẹp trai mỉm
cười và nói.
Với
những anh chàng đẹp trai như thế này thì chắc chắn tôi chỉ cần nhìn qua là nhớ
mặt. Huống hồ anh đẹp trai gọi tên tôi là “Hiểu Ưu” như thế này thì tôi càng
không thể quên được. Anh chàng trước mắt chính là anh chàng Hạ Dạ Hàn đã khiến
Hàn Thành Nam phải ghen cách đó không lâu.
“Chào…buổi
sáng”. Mới sáng sớm mà tôi đã rơi vào trạng thái ngớ ngẩn rồi.
Chỉ
có điều ngớ ngẩn thì nhớ ngẩn, tôi vẫn không thể quên chuyện đã khiến cho mình
lo sợ.
“Cái
đó….lúc nãy cậu nói cái gì mà đau bụng?” Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, để lộ vẻ
mặt mơ hồ. Tuy giả bộ mơ hồ nhưng trong lòng lại không ngừng nói với mình rằng,
điều anh ta muốn nói là đau bụng bình thường.
“Không có gì, nói linh tinh ấy mà, xem ra cậu
đến muộn rồi”. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi, anh ta tỏ ra rất thờ ơ.
Đúng
là nói linh tinh không? Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn. Vì sao anh ta chỉ nói
linh tinh mà đánh trúng chỗ hiểm của tôi? Rốt cuộc anh chàng này là thần thánh
phương nào? Hại tôi toát mồ hôi lạnh.
“Đến
muộn…đúng vậy, không nói chuyện với cậu nữa. Tôi phải nhanh chóng đến câu lạc
bộ quần vợt”. Tôi vừa nói vừa chạy lên phía trước.
“Cùng đi nhé”. Tôi vẫn chưa chạy được hai bước
thì anh ta đã đuổi theo sau.
Cùng
đi?
“Cậu
cũng muốn đến câu lạc bộ quần vợt sao?” Tôi mơ hồ hỏi.
“Dù
sao thì cũng không có việc gì làm, đến đấy xem vậy”.
Mấy
hôm trước anh chàng này cũng đến sân quần vợt một cách kỳ lạ. Dường như anh ta
đi nhầm đường nên mới đến câu lạc bộ quần vợt.
Anh chàng này, chắc không phải học trường khác
muốn đến trường mình điều tra đấy chứ?
“Sao
trước đây tôi chưa gặp cậu?” Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển và nói.
Thực
ra một anh chàng đẹp trai như thế này, nếu trước đây đã từng gặp thì nhất định
là tôi sẽ nhớ. Trước ngày hôm qua tôi chưa gặp anh ta, điều này khiến tôi nghi
ngờ thân phận của anh ta.
“Đó
là vì cậu không để ý”. Giọng nói của anh ta hết sức nhẹ nhàng.
Anh chàng này chạy nhanh như vậy mà không hề
thở hổn hển, chứng tỏ anh ta là kiện tướng môn thể thao nào đó.
“Tôi
không để ý?” Sao tôi có thể không để ý được cơ chứ? Những anh chàng đẹp trai
tuyệt đỉnh như thế này, hấp dẫn như thế này, làm gì có cô gái nào không để ý cơ
chứ?
“Đúng
vậy, hình như cậu không có bạn bè mấy?” Anh ta lại nói.
Không
có bạn bè là sao?
Minh
Hiểu Ưu tôi duyên như thế này, sao lại không có bạn bè được cơ chứ?
Tuy
thời gian tôi đến đây không phải là dài nhưng những người mà tôi quen không
phải là ít. Ví dụ Hàn Thành Nam này, ví dụ hội trưởng Hưu Tư này, ví dụ….
Đột
nhiên tôi nhận ra rằng quả thực tôi không có nhiều bạn. Từ trước đến nay, ngoài
mấy anh chàng thường nói chuyện ở câu lạc bộ, những người khác tôi đều không
quen. Trong lớp cũng vậy, tôi chẳng thân với ai cả.
“Hình,
hình như là vậy”. Tôi hậm hực xoa đầu bứt tai.
“Đúng
rồi, Hiểu Ưu, cậu học lớp nào?” Hạ Dạ Hàn nói.
“Tôi
á? Lớp A12”
“Vậy
à, tôi học A1, thảo nào trước đây chưa từng gặp nhau”. Giọng nói của anh ta rất
nhẹ nhưng có thể khiến tôi chấn động.
Trường
này sắp xếp theo thành tích. Thành tích càng cao thì càng được học những lớp
đầu. Còn tôi? Vốn dĩ không có tài năng thiên bẩm với các môn học, thêm vào đó
là đầu óc ngu muội, không có tinh thần cầu tiến, vì thế mà dĩ nhiên được phân
vào cái lớp thứ 12 trong số 15 lớp.
Anh
chàng chạy cùng tối lại…lại học lớp A1. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì
không? Điều đó có nghĩa là anh ta không phải là gián điệp bên ngoài trường.
Ack… không đúng, điều đó có nghĩa là anh ta là một thiên tài tài sắc song toàn,
không chỉ đẹp trai mà còn học rất giỏi. Đột nhiên, tôi có cảm giác cung kính nể
phục anh ta. Cùng với cảm giác đó là cảm giác xa vời. Dù sao thì trường phân
lớp học theo thành tích. Thành tích càng cao thì tầng học cũng cao tương ứng.
Tôi ở tầng ba còn anh chàng này ở tận tầng mười bốn. Một khoảng cách mới xa vời
làm sao…..
Lúc
tôi vẫn còn đang than thở vì khoảng cách giữa mình với anh ta thì đã đến cửa
câu lạc bộ.
Tôi
dừng bước, nhìn anh chàng bên cạnh. Chạy một khoảng cách xa như vậy với tốc độ
nhanh mà anh ta không hề có dấu hiệu thở hổn hển. Một người tài sắc vẹn toàn
như anh ta lại giỏi thể thao như vậy….Đột nhiên, tôi cảm thấy hoài nghi không
biết rốt cuộc anh chàng này có phải là người không? Hay là sinh vật đến từ thế
giới ma quỷ?
“Cái đó, cậu có chắc….” Vốn dĩ tôi muốn nói
“cậu có chắc muốn tham gia câu lạc bộ quần vợt không?” nhưng điều đáng ngạc
nhiên là tôi chưa nói hết câu thì anh ta đã đẩy cửa của câu lạc bộ quần vợt.
Khoảnh khắc anh ta mở cửa, có một người chạy
ra. Tôi nhắm mắt cũng có thể đoán được người đột nhiên nhảy ra này là ai. Bởi
vì mỗi lần tôi đến muộn đều là cãi gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh này ra
đón (xin lỗi….tôi vẫn quên chưa hỏi tên của gã này)
“Oa
oa oa, bạn Minh lần thứ….Hạ Dạ Hàn?” Không ngoài dự đoán của tôi, khoảnh khắc
Hạ Dạ Hàn mở cửa, người nhảy ra là anh ta, hơn nữa, giống như mọi ngày, tỏ vẻ
phấn khích chuẩn bị tuyên bố số lần đến muộn của tôi.
Chắc
anh ta không ngờ rằng, người mở cửa lại chính là Hạ Dạ Hàn. Đôi mắt vốn dĩ to
như búp bê của anh ta bỗng chốc mở to hơn, dường như con người sắp lồi ra ngoài.
Chỉ có điều….không chỉ mình anh ta ngạc nhiên mà tôi cũng rất ngạc nhiên. Theo
tôi được biết, thành tích của gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh không đạt mức
A1, nhưng anh ta lại biết Hạ Dạ Hàn. Chẳng phải điều đó có nghĩa là Hạ Dạ Hàn
rất nổi tiếng ở đây sao? Xem ra, đúng là tôi hiểu biết nông cạn lại không biết
update thông tin.
“Chào
buổi sáng, bạn Mạc Kỳ” Hạ Dạ Hàn mỉm cười và nói.
Mạc
Kỳ? Hạ Dạ Hàn đang nói với gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh trước mặt sao?
Nếu đúng thì có nghĩa là hai người biết nhau? Hay là cái gã cao kều với khuôn
mặt ngộ nghĩnh, không đúng, là Mạc Kỳ cũng là người nổi tiếng? Tôi mơ hồ nhìn
hai người.
Có
lẽ vì lúc nãy Mạc Kỳ hay là gì đó đột nhiên gọi tên của Hạ Dạ Hàn, vì thế những
người vốn đang luyện tập trên sân đều dồn ánh mắt tò mò về phía chúng tôi.
“Chào
mọi người”.
Tuy
nhiên người đã trở thành tiêu điểm là Hạ Dạ Hàn hoàn toàn không để ý. Anh ta
vừa đi vào sân vừa mỉm cười chào tất cả mọi người.
Anh ta….biết mọi người?
Hay
là anh ta nghĩ mọi người đều biết mình?
Tôi
trau mày, nhăn nhó nhìn mọi người trong sân quần vợt. Dường như mọi người đều
không cảm thấy vui mừng trước sự xuất hiện của anh ta. Thực ra tôi có thể hiểu
được điều này. Dù sao thì khi nhìn thấy các cô gái xinh đẹp tôi cũng không có
chút cảm tình nào. Đây là nguyên lý bài xích của những người cùng giới.
Tuy
nhiên, mọi người không vui hoàn toàn không phải chỉ đơn thuần vì anh chàng này
quá đẹp trai hay vì điều gì khác. Cảm giác dường như mọi người nhìn anh ta với
ánh mắt lo lắng. Sự lo lắng này có lẽ chỉ có đối với người mà mình quen.
Điều
đó….có phải là….mọi người đều biết anh ta không? Đột nhiên, tôi thấy anh chàng
tên là Hạ Dạ Hàn này thật thần bí.
“Hạ
Dạ Hàn! Sao cậu lại đến đây?” Không hổ là hội trưởng Hưu Tư. Khi mọi người đều
nhìn Hạ Dạ Hàn với ánh mắt lo lắng mơ hồ thì hội trưởng Hưu Tư bước ra và hỏi,
mặc dù nét mặt của anh ta dường như cũng không khác mọi người là mấy.
“Hội
trưởng Hưu Tư! Xin cậu đừng có lộ cái vẻ gặp ma giữa ban ngày như thế?” Hạ Dạ
Hàn mỉm cười và nói.
Nụ
cười của Hạ Dạ Hàn dường như cố định trên môi, nhưng không biết vì sao tôi có
cảm giác nụ cười thực sự của anh ta không phải thế này. Tôi cũng không hiểu vì
sao mình lại có ý nghĩ ấy, vì sao lại nghĩ đến những điều ấy với người mà mình
mới chỉ gặp hai lần.
“Sao
cậu lại đến đây?” Hội trưởng Hưu Tư lặp lại câu hỏi ấy.
“Ơ
kìa, dù thế nào thì tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ quần vợt. Thỉnh
thoảng đến một lúc cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, gần đây tôi thấy quần
vợt rất thú vị”. Anh ta vừa nói dứt lời, cả sân quần vợt như nổ tung, mọi người
đều bàn tán xôn xao.
Thành
viên của câu lạc bộ quần vợt!
Anh
chàng tài sắc vẹn toàn này lại còn là thành viên của câu lạc bộ quần vợt? Đột
nhiên tôi cảm thấy hoài nghi rốt cuộc mình có phải là thành viên của câu lạc bộ
quần vợt không. Vì sao trong câu lạc bộ có anh chàng đẹp trai như vậy mà tôi
lại không biết?
Chỉ
có điều….anh ta vừa nói thỉnh thoảng đến một lúc là có ý gì? Có nghĩa là anh ta
không đến thường xuyên. Lẽ nào mỗi lần đều chọn lúc tôi đến muộn hoặc xin nghỉ
để đến sao?
“Cái
thỉnh thoảng của cậu cũng thật là…..cậu không bước chân vào câu lạc bộ quần vợt
đã một năm rồi đấy”. Không biết anh chàng Hàn Thanh Nam chui từ đâu ra, khuôn
mặt vẫn hiện rõ hai con mắt gấu trúc to đùng.
Một
năm……
Vậy
thì đúng là thỉnh thoảng…….
Chỉ
có điều, nếu một năm không đến thì chắc không bị loại ra khỏi danh sách của câu
lạc bộ chứ?
“Ôi,
bạn Hàn Thành Nam, cậu đừng có nhìn tôi với khuôn mặt không vui như thế? Chỉ có
điều, thực ra tôi rất hiểu cậu. Dù sao thì nếu cậu chăm chỉ thì có lẽ không đến
nỗi ngay cả cơ hội ra sân cũng không có”. Anh ta mỉm cười và nói, chỉ có điều
nụ cười ấy khiến người ta nhìn mà thấy lạnh băng, tuy nhiên vẫn không làm mất
đi vẻ đẹp trai.
“Cậu….”
Khuôn mặt Hàn Thành Nam tái xanh.
Tôi
đã biết kỹ thuật chơi quần vợt của Hàn Thành Nam, cũng được lắm chứ. Tuy nhiên
anh chàng tên là Hạ Dạ Hàn kia lại nói những lời như vậy….rốt cuộc là anh ta tự
đại hay thực sự anh ta rất mạnh?
“Không
hiểu cậu đang nói gì”. Hàn Thành Nam bực tức nói, sau đó ném cho Hạ Dạ Hàn một
cái gườm gườm.
“Thực
ra có chút chuyện tôi thấy rất thú vị”. Rõ ràng câu nói đó Hạ Dạ Hàn muốn nói
với Hàn Thành Nam, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm.
Anh
ta nhìn tôi như vậy khiến tôi cảm thấy run sợ. Lẽ nào….anh ta thấy gì rồi?
Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của con người này.
Đến
tận khi buổi tập kết thúc mà nỗi sợ hãi vẫn trào dâng trong lòng tôi. Vì vậy
sau khi buổi tập kết thúc, tôi lập tức biến mất khỏi ánh nhìn của mọi người.
Thay
vì nói biến mất khỏi ánh nhìn của mọi người chi bằng nói tôi đang tránh anh ta,
anh chàng tên là Hạ Dạ Hàn.
Bởi
vì những lời nói lấp lửng của anh chàng này và ánh mắt bí hiểm ấy khiến tôi có
cảm giác dường như thân phận của mình đã bị bại lộ dưới con mắt của anh ta.
Tôi
chạy một mạch về ký túc, đi vào hành lang, phát hiện hội trưởng Hưu Tư đang đi
trước mặt.
Rốt
cuộc anh ta đã chạy về như thế nào vậy?
Gần
đây tôi phát hiện dường như mọi người ở đây đều biết khinh công, thường xuyên
xuất hiện ở những chỗ theo lý mà nói không nên xuất hiện, sau đó lại biến mất
vô cớ trong cái thời điểm không nên biến mất.
“Hội trưởng…. Hưu Tư?” Tôi không thể tin hội
trưởng Hưu Tư lại xuất hiện trước mặt mình.
“A….tôi
đang chuẩn bị tìm cậu”. Nghe thấy giọng nói của tôi, hội
trưởng Hưu Tư quay người lại.
Tìm
tôi?
Lẽ
nào vì chuyện đến muộn?
Tôi
đến muộn nhiều lần như vậy lẽ ra anh ta phải thấy quen rồi chứ? Không cần thiết
phải gặp riêng tôi, sau đó lên lớp chứ?
“Có
chuyện gì sao?” Tôi trau mày nói.
“À….tôi
muốn hỏi cậu, cậu quen Hạ Dạ Hàn à?”
Hả?
vì sao đột nhiên anh ta lại hỏi chuyện này?
“Có
quen”
Khái
niệm quen có nghĩa là gì? Có nghĩa là tôi biết người này, người này cũng miễn
cưỡng biết tôi. Quan hệ như vậy có thể gọi là quen chứ? Vậy thì tôi và cái
người tên là Hạ Dạ Hàn cũng có thể được coi là quen.
“Hình như sáng nay cậu đưa cậu ta đến?” Khuôn
mặt thô kệch của hội trưởng Hưu Tư toát lên vẻ quan tâm.
Ack…..khuôn
mặt thô kệch toát lên vẻ quan tâm? Thực ra vẫn là cảm giác hung thần gian ác.
“Là
cậu ta muốn đi cùng tôi”.
Nhớ
lại chuyện lúc sáng, câu nói có liên quan đến “đau bụng” của anh ta thực sự
khiến tôi mất hết hồn vía.
“Vậy
à, nếu đã không thân thì sau này đừng có lại gần cậu ta”. Hội trưởng Hưu Tư
nghiêm túc nói.
“Vì
sao?” Tôi hỏi câu hỏi đó gần như là phản xạ có điều kiện.
Dường
như hôm qua Hàn Thành Nam cũng nói với tôi những lời đại loại như không nên lại
gần anh ta.
Còn
nữa, ánh mắt có chút căng thẳng mà mọi người nhìn anh ta sáng nay, anh ta….rốt
cuộc có bí mật gì đây?
“Bởi
vì….cậu ta tuyệt đối không tin bất kỳ ai”. Giọng nói của hội trưởng Hưu Tư ẩn
chứa chút gì đó khó xử.
Anh
ta…..tuyệt đối không tin bất kỳ ai.
Mối
quan hệ giữa con người với con người vốn dĩ là dựa vào sự tin tưởng. Nếu không
tin người khác thì chẳng phải điều đó có nghĩa là người này sẽ không có bạn
sao?
Không
biết vì sao mà tôi bắt đầu thấy lo cho Hạ Dạ Hàn.
“Vì
sao?” Vì sao lại không tin người khác? Vì sao lại là tuyệt đối không tin?
“Có
lẽ là vì cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó. Dường như hồi học cấp hai cậu ta
không phải là người như thế này, nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại biến thành
như vậy”. Giọng nói của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa chút gì đó khó hiểu.
Hồi
học cấp hai…..
“Hai
người quen nhau từ hồi học cấp hai?” Tôi mơ hồ nói.
“Cũng
không gọi là quen, chỉ là nhìn thấy cậu ta trên báo. Cậu ta được mệnh danh là
ngôi sao tương lai của làng quần vợt”.
Ngôi
sao tương lai của làng quần vợt……..
Đột
nhiên nhớ lại những lời nói mà hôm nay anh ta nói với Hàn Thành Nam, thì ra
không phải là tự đại.
“Vì
sao anh ta lại từ bỏ chơi quần vợt? Rõ ràng là thành viên của câu lạc bộ quần
vợt”. Tôi mơ hồ nói.
“Ai
biết được. Tôi nhắc nhở cậu đừng có lại gần cậu ta. Mau đi ăn sáng thôi, lát
nữa phải lên lớp”. Nói xong hội trưởng Hưu Tư quay về phòng mình.
Vì
những lời nói của hội trưởng Hưu Tư mà suốt một ngày tôi đều nghĩ về cái người
tên là Hạ Dạ Hàn này. Dường như anh ta càng ngày càng thần bí. Có phải là những
người thông minh đều rất khó hiểu không? Giống như Trực Thụ trong phim «Thơ
ngây».
Rõ
ràng là ngày nào anh ta cũng mỉm cười với tất cả mọi người nhưng dường như nụ
cười ấy vĩnh viễn không thay đổi. Vì nụ cười vĩnh viễn không thay đổi ấy nên
tôi mới cảm thấy đó hoàn toàn không phải là nụ cười thực sự của anh ta. Giống
như một chiếc mặt nạ mỉm cười, bỏ chiếc mặt nạ ra thì nét mặt thực sự của anh
ta sẽ như thế nào đây?
Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm…….
“A!
quả nhiên bạn Minh Hiểu Ưu ở đây”. Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét