Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Viết cho người thích đọc tiểu thuyết 1

Anh đến nhé!

Anh vẫn thua, nhưng sẽ để thua thêm lần nữa vậy, anh yêu em...

Rose Garden
Cô lững thững bước vào lớp học với đôi mắt sưng húp, vẻ mặt nhợt nhạt, ngồi phịch xuống khoảng trống nơi chiếc bàn cuối lớp, trước bao ánh nhìn kinh ngạc của đám con trai và tiếng xì xào xen lẫn của đám con gái. Cũng phải thôi vì đã bao giờ chúng thấy cô với cái mặt "hãm tài" thế này xuất hiện trước lớp đâu, bởi lẽ quan niệm của cô là "dù trời có sập xuống đi chăng nữa, cười được cô vẫn cứ cười rồi chuyện đến đâu sẽ giải quyết đến đó". Nhỏ Loan và nhỏ Tuyền, hai đứa bạn thân nhất của cô, mỗi đứa một bên, tra hỏi đủ điều trước bộ mặt kỳ quặc của cô, sau một hồi tra vấn, nhỏ Loan chợt hét lớn:
- Mày chia tay với anh Quang rồi sao?
Những đứa xung quanh quay lại nhìn nhỏ, tiếp đến nhìn cô, đứa lắc đầu, đứa thở dài đầy lo lắng, đứa lại hả hê lắm lắm khi thấy cái kết cục mà chúng đang chờ đợi bấy lâu nay. Biết mình quá trớn, nhỏ ngồi thụp xuống, lay lay tay cô nhỏ giọng:
- Tao xin lỗi, tại tao bất ngờ quá, sao chia tay? Nói rõ coi mày. 
Nhỏ Tuyền, mặt ngơ ngác nhìn cô, vừa nói cũng thúc giục:
- Chuyện gì, nói lẹ đi, làm tụi tao sốt ruột quá!. 
Cô tựa đầu vào bờ vai nhỏ Loan, bỏ mặc những cơn mưa nước mắt tuôn trào trong vô định. Cô mặc kệ đám con trai đang xôn xao bàn tán đằng kia, cô cũng mặc kệ luôn đám con gái đang chăm chú nhìn cô soi mói, cô mặc kệ tất cả. Với cô, giờ phút này, hình tượng hay gì gì đó trước con mắt khách quan của những người xung quanh không tồn tại chút giá trị nào cả. Cô chỉ biết trái tim rất đau, đau đến có thể chết đi được và cách để xoa dịu cơn đau ấy chỉ có thể là nước mắt.
Hai nhỏ bạn lôi cô ra tận căn tin, mặc dù chỉ dăm phút nữa là giờ học bắt đầu với lý do thỏa đáng mà nhỏ Loan tuyên bố: 
- Nếu có tiếp tục ngồi trong lớp thì chắc là mày cũng chẳng học hành gì được, nên tụi tao đem mày ra đây sẽ tốt hơn. 
Cô ngồi lặng im, nhìn sân trường rộng lớn với những tàn lá úa vàng rơi rụng khắp nơi, nhìn những bạn sinh viên lũ lượt di chuyển trong tiếng nói cười, nhìn hai nhỏ bạn thân đứa đang di di bàn chân xuống nền đất vô tội, đứa tay chống cằm thả trôi dòng suy nghĩ lơi lạc về tận đâu. Phút chốc, cô bình tâm trở lại, khẽ gọi nhỏ Loan
- Tao không sao rồi, tụi mày vào lớp đi.
- Còn mày?
- Tao muốn yên tĩnh một mình, lát tao sẽ vào sau. 
- Không kể bọn tao nghe thật à? Mà mày ổn chứ? 
- Tao ổn, sẽ kể bọn mày nghe sau, giờ trễ rồi, bọn mày vào đi. 
- Được rồi, được rồi, không phải xua đuổi nữa, tụi tao vào trước...
Hai nhỏ vừa rời khỏi, cô cũng đứng bật dậy rời khỏi nơi đó, lang thang ra gốc phượng hùng vĩ hiên ngang nơi góc sân trường, tìm vị trí thoáng mát ngồi bệt xuống nền đất. Cô tựa mình vào thân cây, nhắm hờ đôi mắt lại, thả hồn vào tiếng gió, tiếng cây lá xào xạc, tiếng chim hót lảnh lót theo gió mang về và cả tiếng của thầy cô giáo, các bạn sinh viên với sự hỗn độn đa chiều xen lẫn, nối tiếp nhau, chính không gian này đây đã để cô gặp anh, yêu anh và có biết bao kỷ niệm cùng anh.
***
Ngày gặp anh, cô chỉ mới là sinh viên năm nhất, ngu ngơ, lạ lẫm giữa mái trường xa lạ. Còn anh đã là chàng sinh viên năm ba, thân quen đến từng ngóc ngách trong ngôi trường rộng lớn. Cái đụng ầm khi cô đang mải nhìn theo dãy phòng được gắn những con số cao ngất để tìm kiếm cái tên "Hội trường" dán trên chiếc bảng thông báo màu đen to đùng trước phòng đào tạo, nơi tập hợp của các bạn tân sinh viên khoa Kinh tế cũng là ngày cô và anh quen biết nhau, trở thành bạn của nhau.
Chính gốc phượng này, nơi mà anh là người đầu tiên đưa cô đến. Bàn tay thoăn thoắt, trải rộng chiếc áo mưa được chuẩn bị sẵn và bảo: "Đây là nơi để học bài, thư giãn lý tưởng nhất đấy cô bé". Cũng chính nơi này, cô đã nghe anh hát bài Mong ước kỷ niệm xưa khiến nước mắt cô tuôn trào ngày anh làm lễ tốt nghiệp. Và cũng chính nơi này, anh đã cầm tay cô nói hết suy nghĩ của mình một cách chân thành, mong cô có thể cùng nắm tay anh đi qua các nẻo đường của cuộc sống. Nhưng nơi này chưa bao giờ nói cho cô biết sẽ có ngày cô phải đứng dưới nó với nỗi cô đơn cùng cực như bây giờ.
Những giọt nước mắt lại lăn dài khi cô nhớ đến những lời nói vô cảm của anh đêm qua:
- Anh nghĩ mình phải dừng lại thôi bé ạ vì anh đã quá mệt mỏi khi phải đứng trước sự lựa chọn giữa em và gia đình. Bao năm qua, anh đã cố gắng đến kiệt sức và giờ đây, anh không thể chịu đựng thêm nữa. Vả lại, anh cũng đã chán ngấy cái cảm giác mỗi lúc chúng ta gặp nhau đều phải tranh cãi vì những bất đồng ngày một lớn... 
Chỉ có vậy cho điểm kết của một cuộc tình, dù cô có cố đuổi theo phía sau với đôi chân trần dưới cơn mưa như trút, dù cô có khóc đến cạn khóe mi thì anh cũng cứ bước đi không quay đầu nhìn lại.
Một tháng cho cuộc rũ bỏ chính bản thân mình, mỗi ngày cô đến trường như một cỗ máy rỗng tuếch và vô vị. Mỗi ngày, cô tiếp thu nguồn năng lượng từ các bữa ăn bằng tất cả những gì được gọi là tạm bợ. Và mỗi ngày, cô đều khóc đến mệt lả trước khi chìm vào giấc ngủ. Cô đã yêu anh nhiều đến mức bản thân không còn đủ sức để kiểm soát dù đã hàng nghìn vạn lần tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn, phải biết đứng lên từ chính nơi ngã xuống như cái quan niệm muôn thủa cô đã sống trước cuộc đời này. Thế nhưng dù cô đã cố thuyết phục đến đâu và dù rằng lý trí có vùng dậy mạnh mẽ đến thế nào, cũng không thể khiến cô trùng lại những kỷ niệm âm ỉ đốt cháy cô từng ngày.
Hắn gọi tách cafe đen không đường, đặt mình xuống bên cạnh cô, im lặng và nhìn ra phía con đường đang hứng chịu làn mưa như trút. Cô mặc kệ hắn ngồi đây để làm gì và cũng mặc kệ luôn ai đã nói hắn biết cô đang ở đây mà tìm đến vì tất cả những điều đó có quan trọng gì khi tâm trạng cô đang rối bời bởi những dư âm của cuộc chia tay vẫn chưa tan chảy.
Hắn mang cái tên Lê Tuấn - người bạn và cũng là người anh em họ khá thân thiết của Quang, cũng là người từng khiến cô không ít lần phải suy tư, trằn trọc vì sự ân cần, quan tâm, và những lần tỏ tình vội vã, hào nhoáng. Thế nhưng trong tư tưởng của cô, hắn chỉ có thể là bạn chứ không thể trở thành người yêu vì những chiến tích tình trường vang dội và còn vì cô hiểu rằng một cô gái dân dã như cô không đủ sức để nắm giữ trái tim hắn trước những đóa phù du rực rỡ vây quanh mà cô vẫn thấy đâu đó mỗi khi có dịp chạm mặt nhau trong các cuộc hộp mặt bạn nè.
- Này, em không thấy tôi đang ngồi ở đây à? 
Hắn khẽ trách khi sự chờ đợi đến lúc bị bức phá. 
- Thì sao, tôi đâu có mời anh đến, tự anh đến ngồi bên cạnh tôi, không phải sao?
- Đúng là vẻ mặt và giọng điệu của kẻ thất tình chẳng lẫn vào đâu được.
Cô quay sang nhìn hắn tức tối, toan định nổi giận nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để dừng lại nhỏ nhẹ: 
- Anh vui lắm đúng không, tôi thế này có phải anh thấy đáng đời lắm vì đã năm lần bảy lượt từ chối anh phải không?
Hắn cười nhếch môi, rít điếu thuốc và thả những làn khói lượn lờ lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, phút tư lự hắn tiếp lời: 
- Tôi không thấy vui, cũng không quan tâm đến điều em đang khiêu khích, mà tôi chỉ đang nghĩ chẳng lẽ em tệ đến thế sao? Chẳng lẽ người con gái tôi từng muốn có được bởi ở cô ta có đầy đủ sự dứt khoát, mạnh mẽ, cá tính và bản lĩnh trước mọi khó khăn giờ chỉ vì một thằng hèn nhát mà trở nên yếu đuối đến vậy ư? Thì ra tất cả những gì tôi đánh giá về em đã hoàn toàn sai lệch mất rồi, em cũng chỉ tầm thường như bao đứa con gái khác thôi nhỉ? 
- Ừ, tôi chỉ có bấy nhiêu đó thôi, anh nên mừng bởi ngày trước tôi đã không đồng ý yêu anh, nếu không anh sẽ còn phải thất vọng nhiều hơn nữa.
Câu nói của cô vừa dứt cũng là lúc hắn quẳng vào cô câu đáp trả mạnh mẽ: 
- Em thôi ngay giọng điệu đó đi, chẳng hay ho gì kiểu người chỉ biết ôm cái thứ tình cảm không còn giá trị gì để sử dụng làm lý do đẩy cuộc sống của mình xuống cấp trầm trọng vậy đâu. Em thử nhìn mình bây giờ xem, tệ hại đến không tưởng.
- Vậy thì sao? Tôi có mờ nhạt, có tệ hại hay có làm bất điều gì điên rồ hơn nữa thì cũng có liên quan gì anh? Anh lấy tư cách gì để lên án tôi. Anh thì làm gì biết yêu một người mà tỏ ra am hiểu để la hét những điều sáo rỗng đó chứ?
- Tôi là bạn em. Chính vì thế, tôi có đủ tư cách để giúp em nhìn nhận lại bản thân mình, tìm lại chính mình. Và vì tôi là bạn em nên dù tôi không hiểu tình yêu là cái quái gì đi chăng nữa thì tôi cũng hiểu rõ em đang chọn cách sống ngu xuẩn nhất trong tất cả những cách mà em có thể chọn. Tại sao em không đứng lên để người ta thấy em vẫn sống tốt kể cả khi người ta đã quay lưng? Tại sao em không mỉm cười, không đẹp lên từng ngày, không biến nỗi đau thành sức mạnh để chuẩn bị cho kỳ thi cam go phía trước để đạt lấy kết quả tốt nhất, để một lúc nào đó người ta phải hối hận vì đã đánh mất em, tại sao hả?
Những lời hắn nói thấm vào tim cô, thuyết phục đến mức cô không còn có thể nói thêm gì nữa. Cô ngồi lặng yên, bóp nhẹ vầng trán, đưa mắt dõi ra phía con đường lớn - nơi những hạt mưa đang dần dịu lại, những làn gió thôi không khiến tán cây rung chuyển, cảnh quang ấy dường như đang tương đồng với lòng cô hiện tại, bình lặng và yên ả.
Cô ngồi trước gương, chăm chút lại gương mặt nhợt nhạt, chải lại làn tóc đen nhánh mượt mà. Cô khoác lên mình bộ trang phục gam màu nhẹ dịu, sử dụng chút hương hoa yêu thích. Cuối cùng, cô gom gọn tất cả những gì của anh đặt vào chiếc hộp, khóa chặt lại như cái suy nghĩ sẽ khóa chặt hình bóng anh vào một nơi nào đó trong tâm hồn, cô cần phải tỉnh táo trở lại. Trước mắt cô còn rất nhiều việc phải làm, ngoài tình yêu cô còn phải có trách nhiệm với gia đình và sự nghiệp. Cô không thể để những người thân yêu của mình phải thất vọng, càng không thể đánh mất tương lai chỉ vì cuộc rũ bỏ vô tình ấy. Ý nghĩ ấy khiến bước chân cô nhẹ tênh, cô quyết định sẽ đến với buổi tiệc sinh nhật của hắn thay vì trốn tránh chỉ bởi sự có mặt của anh.
Cô dừng chân nơi bậc cửa, hít thở thật sâu trước khi bước hẳn vào trong và điều đó thật sự có ích cho cảnh quang hiện tại diễn ra trước mắt cô. Anh ngồi đó, bên cạnh là một nàng công chúa xinh đẹp, ăn mặc đúng chất thị thành, tay trong tay hạnh phúc trước nhiều ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Cô đứng bất động đến vài phút, tim bỗng dưng đau nhói, dòng cảm xúc trực trào nơi khóe mi, rộng khắp, trải dài đến từng đường gân trong cơ thể. Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay thật ấm đã đặt lên vai cô, kéo giật cô lại, ôm gọn vào lòng. Mùi hương hoa quen thuộc phát ra từ con người ấy kèm cả cái bản tính thích làm theo ý mình không cần biết đối phương sẽ phản ứng ra sao, đủ để cô biết đó là hắn. Nếu là lúc nào đó khác lúc này, cô chắc chắn sẽ tát hắn thật mạnh vì dám làm thế.
Cô gục đầu vào bờ vai hắn, di chuyển từng bước chân theo hắn đến chiếc bàn gần sân khấu nhỏ trong gian phòng, đặt mình xuống ghế với tâm trạng rối bời. Đám bạn cùng lúc cũng đã biết đến sự có mặt của cô và chúng cũng hiểu cô cần im lặng hơn là bất cứ điều gì đó khác. Từng đợt sóng ngầm phá nát cõi lòng cô, khiến cô cứ muốn tuôn trào cái thứ nước mắt dư thừa. Thế nhưng hơn lúc nào khác, lý trí không cho phép cô khóc thêm bất cứ lần nào nữa, kể từ giây phút này. Tại sao cô phải khóc khi anh ta đang vui cười phía đằng kia cơ chứ? Nếu cô thật sự khóc thì cô đúng là điên rồ không tả nổi. Suy nghĩ ấy giúp cô đứng bật dậy, nắm lấy tay hắn, hòa nhập vào đám đông trước sự ngỡ ngàng của hắn và hai nhỏ bạn thân thiết. Cô ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Hôm nay anh cho tôi được mượn tạm anh nhé!".
Buổi tiệc kết thúc, cô và hắn song hành bên nhau, len qua những con phố thưa người, cứ từng bước chân chậm rãi cùng bao câu chuyện về gia đình, cuộc sống, công việc của hắn rồi lại đến chuyện học của cô. Chỉ đơn giản vậy nhưng lòng cô bỗng thấy ấm áp đến kỳ lạ. Đêm ấy, hắn đã để lại trong cô nhiều suy nghĩ khi đề nghị cô dừng chân lại trước cậu thanh niên bán kẹo kéo dạo. Bằng cách nào đó hắn đã chiêu dụ được cậu thanh niên ấy trao chiếc miro vào tay hắn. Cô nhớ ánh mắt lo lắng của cậu thanh niên, và nhớ cả nụ cười gượng gạo của hắn khi cậu thanh niên dặn dò: "Anh mà hát dở là chết em, tại em bán ế quá nên bấm bụng để anh hát tặng chị thôi đó, cố lên anh, nhưng nhớ phải ủng hộ thằng em nữa nha".
Cô ngồi nơi bệ đá, chống tay lên cằm nhìn hắn chăm chú. Dòng nhạc du dương với lời bài hát cao vút của ca khúc Trái tim bên lề đã khiến cô sững lại. Cô nhớ lời nhỏ Loan và nhỏ Tuyền nói hôm nào: "Sao mỗi lần tụi mình đi hát hò, có mày là y rằng lão Tuấn hát bài Trái tim bên lề. Còn không có mày, dù ai đó có năn nỉ, lão cũng chẳng hát, chuyện này là sao nhỉ?". Hội bạn chỉ nhận lại câu trả lời vô tư: "Chắc trùng hợp thôi mấy bà ơi, mệt mấy bà ghê đó". Nhưng hôm nay, liệu có phải chỉ là trùng hợp? Ý nghĩ ấy vừa chợt đến, cũng là lúc bài hát kết thúc, hắn đứng trước cô hỏi khẽ:
- Thế nào, nghe bài này thấy quen thuộc không?
- Dạ quen, vẫn nghe anh hát hoài mà nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng quá nhỉ, lại thầm yêu trộm nhớ em nào rồi à?
Hắn cười hiền...
- Không, chỉ là hôm nay anh thấy có ngẫu hứng thôi mà, chúng ta về nhé, cũng khuya lắm rồi.
- Dạ được, mình về thôi anh...
***
Tít...tít... số điện thoại quen thuộc xuất hiện nơi màn hình, cô nhanh tay ấn mở như một phản xạ tự nhiên mỗi khi nhìn thấy dòng tin nhắn của Quang như ngày nào: 
- Mình gặp nhau một lát nhé, anh có chuyện muốn nói với em. 
Cô lướt ngang qua chiếc đồng hồ trên tay, đã 20h...
Từ ngày chia tay, đây là lần đầu tiên anh nhắn tin cho cô, dù vẫn biết trong lúc này, khi tim cô đang dần bình phục thì không nên có bất cứ liên quan gì đến anh nữa sẽ tốt hơn cho cô. Thêm nữa, chẳng phải anh đã có người con gái khác rồi sao? Chẳng phải anh đã rất vô tình khi quẳng đến cô lời chia tay và ra đi vội vã hôm nào đó sao? Vậy thì có lý do gì nữa để cô phải gặp anh cơ chứ. Đó là tất cả những gì lý trí đang thuyết phục cô. Thế nhưng, trái tim lại có nhiều lý lẽ đối kháng hơn. Cuối cùng, cô quyết định gửi đi tin nhắn đồng ý và chọn địa điểm là quán cafe - nơi góc phố mà hai đứa vẫn lui tới ngày nào vì cô muốn biết mục đích của anh tìm đến cô là gì?
Anh chào cô bằng cái nhìn đầy dò xét khi cô đặt mình xuống chiếc ghế đối diện anh. Sự im lặng kéo dài khá lâu sau đó, không khí trở nên tẻ nhạt khiến cô phải mở đầu bằng câu nói nặng nề 
- Anh muốn gì, có thể nói được rồi, giờ cũng khá khuya, em không có nhiều thời gian ngồi đây im lặng với anh đâu.
Khẽ thở dài, đặt hai tay lên bàn, đan chặt vào nhau anh đáp nhẹ: 
- Anh không muốn gì cả, chỉ muốn được nhìn thấy em thôi. 
- Anh đang có tâm sự ư ?
- Không có. 
- Không có thì tốt rồi. Em hy vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối, anh tìm đến em với lý do này, anh đã nhìn thấy em rồi, còn em thì không có gì để nói với anh hết, nên em về trước đây...
Cô đứng bật dậy trước khi anh kịp nói thêm vì cô hiểu bản thân mình hơn bất kỳ ai. Nếu còn tiếp tục ngồi lại, cô chắc chắn sẽ trở nên yếu đuối trước anh. Chân vừa chạm đường lớn, chiếc điện thoại của cô đã rung lên, là tin nhắn của anh: "Cảm ơn em đã đến, anh không chỉ muốn nhìn thấy em, còn muốn nắm lấy tay em vì anh thật sự rất nhớ em, bé ạ". Cô bỏ điện thoại vào giỏ, không hồi đáp lại dòng tin ấy, vì ngay chính khoảnh khắc này, cô không biết điều mình muốn là gì nữa vì mọi thứ trong cô cứ từng chút đan lẫn vào nhau một cách hỗn độn.
***
Cô đứng tần ngần vì sự xuất hiện của hắn ngay trước cửa ra vào, nhìn thấy cô, hắn cười tươi:
- Hôm nay anh đưa em đến trường cho. 
- Sao anh lại ở đây? Anh đến đây từ lúc nào, tự nhiên chạy qua đây chở em đi học là sao?
- Không có tự nhiên, em lên đi rồi nói, không trễ giờ đó. 
- Dạ được...
Hắn cho xe lướt êm trên đường. Ngồi sau hắn, những cảm xúc ngày nào bất chợt tràn về. Trước khi nhận lời làm bạn gái Quang, hắn cũng thế này đây, mỗi sáng đón cô đến trường, mỗi trưa lại đưa cô về, dù có lúc giờ học thường khác nhau. Cô không biết tại sao hắn làm vậy bởi lẽ nếu cô thắc mắc, lúc nào hắn cũng chỉ nói vỏn vẹn: hắn thích cảm giác cô ngồi sau hắn, chỉ đơn giản vậy. Cô đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn hỏi nhỏ.
- Anh này, lâu rồi em không ngồi sau anh thế này nhỉ? 
- Chả lâu gì, với anh chỉ mới hôm qua thôi đấy.
- Ơ hay, sao lại là mới hôm qua?
- Thì kệ anh, em thắc mắc nhiều quá làm gì?
- Thế thôi, em không thắc mắc nữa nhưng sao hôm nay lại đến đón em, có chuyện gì nói nhanh đi để em khỏi tò mò?
- À... chuyện đó là thế này. Hôm sinh nhật anh, có người mượn tạm anh, vì vậy hôm nay anh mượn tạm lại nhé!
- Mượn tạm em hả? 
Cô lớn giọng ngạc nhiên.
- Ừ, con người anh sòng phẳng lắm, ai nợ anh là anh phải đòi ngay, chứ không anh sợ mình quên mất. Thế nhé, đến nơi rồi, 5 giờ chiều anh sang đón em.
- Khoan đã... nhưng mà anh muốn mượn em đi đâu mới được chứ? 
- Tối em sẽ biết, mà này, nhớ là cứ phải giữ cách xưng hô như thế này nhé... anh đi đây cô bé.
Hắn mất dạng giữa dòng xe tấp nập, bỏ lại cô đứng ngơ ngác với dấu chấm hỏi to đùng. Cái tên này sao ngần ấy năm mà hắn chẳng thay đổi gì, lúc nào cũng muốn tạo cho kẻ khác nhiều nghi vấn, sau đó là ngạc nhiên, sau đó nữa là hàng đống chuyện mà người trong cuộc chẳng thể ngờ được. Cà buổi học với cô trở nên rối tung vì những mớ giả thuyết được đặt ra.
Chiều hắn đến như đã hẹn khi cô vẫn đang mải mê với quyển truyện tranh Nữ hoàng Ai Cập. Hắn đặt mình xuống chiếc ghế nhỏ cạnh cô với vẻ mặt cau có, tiếp đến đặt cái gì đó lên bàn trước mặt cô, tức tối:
- Này, sáng anh đã hẹn em rồi mà? 
Cô quay sang nhìn hắn đáp nhẹ tênh.
- Em chưa nhận lời mà, ai biểu chưa gì đã phóng mất dạng? Hứ... anh tưởng mình là ai mà dám ra lệnh cho em kiểu đó đấy? 
- Em... ngang ngược thế nhỉ, chẳng phải chưa cần anh đồng ý, em cũng mượn anh rồi đấy hả? 
- Cái đó... cái đó là do anh tự nguyên để em mượn chứ bộ. 
- Được rồi, vậy giờ em muốn sao mới chịu đồng ý đây?
- Hi hi... phải chi cứ nhẹ nhàng thế này ngay khi bước vào đây thì có phải giờ em đã chuẩn bị xong rồi không? 
- Em giỏi lắm, dám chơi xỏ anh hả?
Cô toan bước vào trong, hắn đã gọi trở lại, đặt vào tay cô món đồ hắn đã mang đến khi nãy, nhỏ giọng:
- Em mặc cái này nhé?
Nhìn hắn, lại nhìn đến món đồ ấy, là một chiếc đầm hồng nhạt khá sang trọng, trong cô, ý nghĩ nào đó chợt đến. Có lẽ đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cô từ chối hắn ngày nào. Cô không thích diện những bộ cánh xinh đẹp, đắt tiền này khi bản thân vẫn còn sống dựa vào gia đình, còn vì cô sợ ở bên cạnh hắn sẽ khiến cô rơi vào thảm cảnh của kẻ đua đòi, bởi lẽ trong suy nghĩ của cô, hắn là một cậu ấm yêu chuộng cái đẹp từ bên ngoài.
Cô quay bước, lòng ánh lên chút buồn lạ nhưng chắc chắn đây không phải là lúc để nói thêm gì nữa, vì cô nhận thấy ở đôi mắt hắn dường như mang nhiều tâm sự lắm lắm! Khoảng không của sự im lặng bao trùm cả hai từ giây phút ấy. Cả cô và hắn đều đang chạy theo những suy nghĩ riêng của mình, cho đến khi xe dừng hẳn nơi căn nhà quen thuộc. Cô chôn chân tại chỗ, nhìn hắn chờ câu trả lời. Hắn tĩnh lặng nhìn một lượt khắp người cô, tiếp đến là đặt tay lên đôi bờ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hắn trần tình:
- Em đẹp lắm, hôm nay căn nhà này có rất nhiều người em từng gặp và có cả gia đình anh nữa. Em sẽ vào đó với vai trò là bạn gái anh. Nếu em thấy mình hèn nhát, không đủ tự tin để đối mặt với gia đình thằng Quang, để họ thấy rằng em không đáng bị từ chối vì những lý do vô lý ngay cả khi có cơ hội thế này thì anh cũng không ép buộc em, anh sẽ đưa em về nếu em muốn.
Cô lẳng lặng bước vào trong cùng hắn dẫu lòng đang rối bời với hàng đống suy nghĩ trái chiều. Lần này, hắn thật sự đã khiến cô không thể hình dung ra được hắn đang muốn điều gì? Nhưng cô không muốn tranh cãi trước tình hình này, cô càng không muốn để hắn xem cô là đồ hèn nhát. Trước mắt cô, những gương mặt quen thuộc từ cô, dì, chú bác của Quang, đang lần lượt dõi theo cô đầy khó hiểu và đằng kia ba mẹ Quang cũng sững lại vài giây như không tin vào mắt mình là cô lại có mặt ở đây. Nhưng tất cả những người đó đều không quan trọng, quan trọng là anh ta và bên cạnh vẫn là người con gái cô đã gặp hôm nào cũng đang dõi theo cô đầy kinh ngạc.
Chỉ mới hôm nào, anh ta đã tìm đến cô nói muốn nhìn thấy cô, rất nhớ cô... không phải sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là gia dối ư? Phải chăng sự giả dối này đã diễn ra từ rất lâu chứ không phải chỉ mới hôm nào? Cô gật chào mọi người trong chiếc bàn tròn khi hắn giới thiệu cô. Tai cô như ù đi, miệng cô khô khốc, tim bỗng rúng động khiến cô phải mất đến vài phút mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô quay sang nhìn hắn căm phẫn, đây là tất cả những gì hắn muốn sao? Hắn muốn cô phải khó xử hay muốn tim cô phải quặn đau, tai sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy? Như hiểu được điều cô đang nghĩ, hắn cầm lấy tay cô siết chặt, nhìn cô đầy trìu mến, ghé sát vào cô nhỏ giọng: "Anh sẽ giải thích sau về chuyện này, điều em phải làm bây giờ là vui vẻ và hòa đồng với tất cả mọi người, em hiểu không?".
Cô đi ra khoảng sân vắng, chờ hắn sau bữa ăn. Tiếng bước chân thật gần vọng đến từ phía sau, cô không buồn quay lại vì đã chắc mẩm đó là hắn nhưng không... giọng một người con gái vang lên: 
- Lý đang chờ anh Tuấn phải không ?
Cô quay hẳn về phía sau, thì ra đó là bạn gái mới của Quang, nhẹ cười cô đáp gọn.
- Ừ.
Nhìn cô trong giây lát, cô gái tiếp lời
_ Hôm trước anh Quang có đến tìm Lý phải không? Hôm đó chúng mình cãi nhau, anh ấy buồn nên mới vậy, không biết có phiền Lý không?
Tim cô nghẹn đắng bởi câu nói vừa rồi. Cô giữ im lặng, quan sát người con gái ấy. Quả thật cô ta có gương mặt rất xinh đẹp, lại thêm sự hậu thuẫn từ gia đình Quang, vậy thì cô ta còn sợ điều gì mà lại không nói những lời như vậy? Phải chăng cô ta đang muốn tìm kiếm sự đau khổ nào đó từ cô để chứng minh mình là kẻ thắng cuộc trong cuộc chơi này. Phút tư lự qua nhanh, cô nhẹ nhàng:
- Anh ta đâu phải đứa trẻ mà Khánh lại hỏi Lý câu đó nhỉ? Khánh không cần phải rào trước đón sau làm gì cả đâu. Vì dù anh ta có trở về bên Lý thì Lý cũng không còn thấy anh ta xứng đáng nữa. Thế nên, sẽ không ai cướp mất anh ta đâu, Khánh không cần phải lo lắng nhé! 
Câu nói của cô như gáo nước lạnh dội thẳng vào cô ta, vẻ mặt tự đắc, thái đồ kiêu kỳ ngay sau đó được thay bằng sự tức tối
- Hóa ra vì thế này đây mà gia đình anh Quang mới từ chối Lý đấy.
- Cảm ơn Khánh đã góp ý. Giờ Lý phải về trước đây, tạm biệt nhé!
Cô rảo bước ra nơi Tuấn đang chờ sẵn, lòng cô bừng cháy bởi câu nói đầy ẩn ý của Khánh vẫn thoang thoảng bên tai. Hóa ra cô nhìn thấy trong ánh mắt Quang có điều gì đó buồn lạ, hôm anh đến tìm cô là lý do này đây, anh ta coi cô là gì cơ chứ, cãi nhau với người yêu thì lại đến tìm cô như vật thay thế sao?Thật chẳng ra làm sao cả. Cơn giận tím tái khiến cô vừa nhìn thấy hắn đã đùng đùng nổi giận.
- Này anh kia, tôi hy vọng là chuyện này không lặp lại nữa nhé, anh có biết anh đang áp đặt tôi vào tình huống khốn đốn không hả?
Hắn thản nhiên nhìn cô:
- Muốn gì thì em cũng phải diễn cho xong vai trò của mình trước khi rời khỏi đây đã chứ, lên đi nào.
Ngồi sau hắn, lòng cô bắt đầu dịu lại, sự im lặng tiếp tục vậy quanh đến tận khi hắn cho xe dừng lại nơi góc quán quen thuộc. Đặt mình xuống chiếc bàn tròn, hắn nhẹ giọng:
- Thế nào, đã bình tĩnh lại chưa? 
Nhìn hắn, cô gắt gỏng:
- Tôi sẽ bình tĩnh khi được giải thích rõ ràng về ý đồ của anh khi làm như thế này? 
- Vậy em trả lời cho anh biết, hôm nay em thấy thế nào, em nhận ra được điều gì?
- Đó là chuyện của tôi, anh hỏi làm gì?
- Vì đó là ý đồ của anh đấy.
- Anh...
- Phải, đó là ý đồ của anh, em có biết vì sao anh phải chuẩn bị cho em một bộ trang phục thật đẹp, đề nghị em phải tự tin lên, muốn em xuất hiện bên cạnh anh không? Đó là vì ngay lần đầu tiên em xuất hiện trước gia đình người ta, em quá nhạt về trang phục, nếu không nói là quê mùa. Đó là vì lần đầu tiên em xuất hiện trước gia đình người ta, em quá khờ khạo, quá nhút nhát, ngoài việc đến thì chào, ra về cũng chỉ chào, em không biết hỏi han, không biết xông xáo. Có phải những gì anh nói đây buồn cười lắm không? Không thể tin được phải không? Nhưng đó là sự thật, em đã bị từ chối chỉ vì như vậy đấy. Anh đưa em đến hôm nay là muốn họ nhìn thẳng một thực tế, em có tất cả những điều mà họ muốn, nếu không nói là hơn thế nữa.
Cổ họng cô nghẹn đắng vì sự thật hắn vừa nói, cô dịu giọng:
- Cảm ơn anh đã nói tôi biết những điều này, cũng cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa tôi đi cùng, vì như vậy tôi mới nhận ra được Quang là người đàn ông giả dối đến mức nào. Bây giờ điều tôi muốn là yên tĩnh, tôi sẽ tự về một mình, anh ngồi lại nhé, anh sẽ đồng ý mà đúng không ?
***
Từ sau mọi chuyện, hắn thường lui tới bên cô hơn. Hắn quan tâm, chăm sóc cô, chẳng cần biết đến lý do là vì điều gì. Cũng đã đôi lần cô hỏi hắn, thế nhưng hắn chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ và lẩn tránh ngay sang chủ đề khác. Cũng từ thời gian ấy, cô dần phát hiện ra ở hắn khác xa với những gì cô đã nghĩ trước đây. Bên cạnh hắn, cô không cần phải trở nên rực rỡ, cũng chẳng cần phải kiểu cách trong lời ăn tiếng nói, càng không cần phải lo lắng, suy nghĩ gì nhiều về được hay mất trong mối quan hệ xen lẫn này.
Vài tháng sau đó, khi mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo của nó, trái tim cô đã gần như bình phục, anh lại tìm đến với bao lời trần tình, xin lỗi, xin được tha thứ... bỗng dưng lòng cô trở nên trĩu nặng, khác xa với những gì cô đã mong muốn trước đó. Cô đã nghĩ nếu có ngày nào đó anh tìm đến cô lần nữa, có lẽ cô sẽ hả hê lắm, sẽ trút hết tất cả những u uất chất chồng dâng cao, sẽ nói với anh những lời tàn nhẫn nhất, bù đắp lại tất cả cả những nỗi đau anh đã gây ra cho cô.
Ấy thế mà giờ đây, điều cô làm chỉ là sự im lặng, cảm thông và mong muốn anh sẽ tìm thấy hạnh phúc ở một nơi nào đó. Những lần ngồi trước anh, tim cô cũng gờn gợn lên chút gì của ngày xưa cũ và cô cũng biết rằng tình yêu cô dành cho anh vẫn âm ỉ, vẫn nằm gọn ở nơi nào đó trong cõi lòng. Thế nhưng để tha thứ, để trở lại yêu anh như ngày nào, cô đã không thể làm được nữa. Dù cô nhận ra rằng anh đã hoàn toàn thay đổi hơn so với trước.
***
Ngày tốt nghiệp, cô cầm tấm bằng trên tay cùng bảng kế hoạch của Loan sắp sếp từ lâu với các chương trình du lịch dài ngoằng. Ai ai cũng háo hức, ai ai cũng vui mừng, còn cô, một cảm giác thiếu vắng điều gì đó cứ bám theo trong từng suy nghĩ. Cô đã lang thang một mình qua những con phố vắng, cứ từng bước đi chậm rãi cho đến khi trước mắt cô hiện ra bệ đá hôm nào. Cô đặt mình xuống nơi ấy, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng cái cô tìm được chỉ là những đôi tình nhân tay trong tay song bước bên nhau thật hạnh phúc, bất giác cô tra trên điện thoại gửi đi dòng tin nhắn: "Em đang ngồi nơi bệ đá hôm trước chờ anh, anh đến nhé!".
Chỉ một thoáng, hắn đã hồi đáp: "Anh sẽ đến". Cô ngồi đó nghe lòng nhẹ hẳn, làn gió chiều vi vu như bản tình ca cuốn lấy cô trong niềm hạnh phúc tuôn trào. Hắn có mặt sau ít phút, tiến đến trước cô nhẹ nhàng 
- Hôm nay em vui không?
- Sao anh không đến chúc mừng em?
- Vì anh nghĩ đã có người đến...
- Chỉ nghĩ thôi mà không đến, tính toán ghê nhỉ? Một lời chúc mừng cũng ky bo với em.
- Ơ hay, chỉ mỗi mình em nói anh ky bo thôi đấy, chiều giờ anh đã chúc đến hơn 20 người... chỉ mỗi em là phải chừa ra thôi.
- Lý do? 
- Không thích 
- Năn nỉ đấy, chúc đi...
- Không chúc...
- Không thèm...
- Hi hi, chúc mừng em, lúc nào anh cũng là kẻ thua cuộc nhỉ? 
- Hihi, nắm tay em đi tiếp những con đường nhé, chịu không?
- Chịu...
- Lần này thì anh là người thắng cuộc rồi đấy nhé!
- Anh vẫn thua, nhưng sẽ để thua thêm lần nữa vậy, anh yêu em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét