Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Viết cho người thích đọc tiểu thuyết 2


-Khi Eva chết, em biết Adam đã nói gì không?





- Uhm… Nói gì hả anh? – Nàng nhìn tôi, ngây thơ hỏi, đôi mắt đen láy, to tròn tựa như hai hồ nước thẳm sâu.
- A đam nói rằng…- Tôi mỉm cười ranh mãnh khi thấy đôi mày nàng khẽ nhíu lại khó chịu khi phải chờ đợi câu trả lời-…A đam nói rằng: “ Khoan khoan hãy chết! Kí vào thủ tục phẫu thuật để trả lại rẻ xương sườn thứ bẩy cho ta!”
Nàng
ngẩn người ra rồi ngay lập tức tôi thấy nàng bụm miệng cười. nàng cứ cười mãi, cười mãi như thể câu chuyện của tôi chạm đúng hạch cười của nàng. Còn tôi cũng nhe răng cười nhăn nhở như một thằng ngớ ngẩn.
- Đàn ông ai chẳng vậy hả anh!- Nàng kết luận một câu làm tôi giật nảy mình- Dùng tính mạng của mình để bảo vệ chính cơ thể sống của mình. Tất cả các a-đam đều chẳng một ai quan tâm đến sự sống của Eva, cái họ quan tâm là những công sức bỏ ra để chinh phục Eva đấy!
*******
Tôi quen nàng năm thứ hai Đại học. Lúc đó nàng mới là sinh viên năm thứ nhất, vốn sống và tất cả mọi kĩ năng cần thiết cho cuộc sống tự lập đều rất non nớt. Và tất nhiên, một con chim non nớt, lại có phần ngây thơ như thế có sức hút rất lớn với những thằng con trai (tạm cho là) chững chạc và đầy đủ kinh nghiệm như tôi. Tôi mê nàng như điếu đổ, nhưng tôi tuyệt đối không để cho nàng nhận ra điều đó. Điều thứ 26 của cuốn Tuyệt Chiêu Tán Gái có ghi rõ “ Khi bạn thích một cô gái, bạn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và tấn công không vội vã. Lợi dụng sự sơ hở và thiếu cảnh giác của cô ta, mới có thể dễ dàng dành thế chủ động!” Tôi đã chờ đợi sự sơ hở của nàng nhờ lời khuyên hữu ích đó.
- Anh! Hôm nay đưa em đến thư viện nhé! Em cần tìm vài cuốn sách về đề tài ngày mai học – Nàng ríu rít bên tôi như một chú sẻ con và lòng tôi như mở cờ trong bụng.
Kết quả của quá trình tìm kiếm sách vở là cảnh tôi toát mồ hôi trước những chồng sách cao vút tầm với và cặm cụi dò tìm theo cái danh sách mà nàng đã ghi sẵn ở nhà. Lúc đó nàng đang thả hồn theo cuốn tiểu thuyết lãng mạn gần cửa sổ mở lớn và bên cạnh là chiếc quạt cây bật vù vù… Thú thật, nhìn nàng có một vẻ đẹp thánh thiện và ngây thơ đến khó tả. Tôi đoán rằng nếu cứ nhìn mãi vào gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt với hàng mi cong vút, chiếc cổ trắng ngần dẫn xuống hàng cúc thứ hai của khe ngực sâu hun hút kia sẽ có hàng tá những kẻ tử mạng vì khát thèm. Tôi không cảm thấy khát thèm nàng. Điều làm tôi khát thèm duy nhất là chiếc quạt cây đang bật phành phạch trong cái nóng hập người. Nhưng bản lĩnh đàn ông cùng lời hướng dẫn chết tiệt trong cuốn sách về tuyệt chiêu tán gái làm tôi cắn răng chịu đựng và mỉm cười toe toét mỗi lúc nàng ban phát cho tôi một ánh nhìn.
******
Thượng đế đã tạo ra Eva, và Eva sinh ra những đứa trẻ.
Nàng thích trẻ con. Nàng yêu tiếng cười của những đứa trẻ vậy nên trong phòng của nàng, cả bốn bức tường đều chi chit hình ảnh của những đứa bé mũm mĩm dù biết thừa chúng đã được chỉnh qua photoshop.
- Sau này em muốn sinh con trai, em sẽ đặt tên nó là Thiên Ân. Em cũng muốn sinh con gái nữa. Tên nó sẽ là Thiên An.
- Thiên Ân hay Thiên An thì có gì khác nhau nếu chúng nó nổi hứng làm hộ chiếu đi du lịch? – Tôi ngớ ngẩn hỏi-… Vì kiểu gì tiếng anh chẳng bỏ dấu!
Liền sau đó tôi thấy nàng xị mặt ra và chúi mặt vào quyển sách. Nàng dằn mạnh chiếc bút bi xuống mặt bàn và di đi di lại những nét vẽ nguệch ngoạc trên đó. Cơn giận của phụ nữ thật kì lạ và nếu sớm biết sức mạnh của cơn giận dữ đó, có lẽ hội họa Thế giới đã có thêm rất nhiều những Picatxo vĩ đại rồi.
- Thôi… anh đùa thôi mà- Tôi dịu giọng ( trong thủ thuật tán gái họ cũng nói rằng phải biết lựa lúc, lựa lời) -… Con gái Thiên An nếu giống em sẽ rất xinh đẹp. Còn con trai Thiên Ân sẽ rất đẹp trai nếu…giống anh!
Chẳng biết câu nói đùa của tôi văn hoa đến cỡ nào mà mặt nàng đỏ bừng lên. Trong một thoáng thôi nàng khẽ đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn tinh nghịch nhưng đầy phấn chấn. Và nàng khẽ cười:
- Con trai Thiên Ân của em chứ…. Con trai của anh phải do vợ anh sinh ra…
- Con trai của anh…- Tôi đáp chậm rãi từng chữ một ( thủ thuật tán gái chẳng bảo rằng không nên nóng vội đó sao) -… Con trai của anh là do em sinh ra!
Và lần này thì mặt nàng đỏ hồng như hai trái bồ quân chin mọng. Chiếc bút bi lại một lần nữa trở thành nạn nhân cho trò tập tành làm Picatxo vĩ đại của nàng. Nhưng không còn là những nét vẽ nguêch ngoạc nữa. Nàng vẽ những trái tim nhỏ xinh ở trên đó…Không biết trong những trái tim đó liệu rằng có tên tôi?
***
Tôi học năm thứ ba.
Nàng đã là sinh viên năm thứ hai, vốn sống đã dày thêm một nửa trong khi kinh nghiệm tán gái của tôi cứ cạn dần. Tôi bắt đầu thích lượn lờ ở thư viện, thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, yêu trẻ con và học cách sưu tập tranh của ông họa sĩ gàn dở Picatxo dù vốn hiểu biết hội họa của tôi là con số 0 tròn trĩnh. Tôi thích tất cả những thứ nàng thích. Nàng biết điều đó nhưng nàng không hề biết tôi thích nàng. Có lẽ biết, có lẽ không?- Con gái vốn lập lờ như vậy. Và dù gì nàng cũng đã học năm thứ hai. Năm thứ hai- chim sẻ non sẽ mọc đủ lông đủ cánh và chuẩn bị cho những chuyến vui chơi đầy thử thách.
- Anh à… Tối nay hội cái Trâm tổ chức party, anh đi cùng em nhé! – Nàng nắm nhẹ vào vạt áo sơ mi của tôi, giật giật nhè nhẹ, đôi môi khẽ mím lại và đôi mắt như cả bầu trời thăm thẳm.
- Tối nay anh bận làm nốt đề tài, tuần sau anh thi rồi – Tôi đáp và kịp nhận ra gương mặt nàng khẽ chuyển sắc.
- Không đi với em thật à?- Nàng đã thôi giật giật vạt áo tôi mà đưa tay mân mê những chiếc cúc trên chiếc áo của mình, đôi mắt đong đầy sự thất vọng- Nhưng em…sợ… Em không đi được xe máy!
Vậy là cái thằng tôi lại một lần nữa đóng vai hiệp sĩ, mượn hẳn một con Novor mới cứng và có mặt đúng giờ trước cổng kí túc xá đợi nàng. Nàng xuất hiện. Lần đầu tiên mọi cảm xúc trong tôi như đông cứng lại. Tôi như quên hết mọi thứ xung quanh mình mà dồn toàn bộ ánh mắt cho cơ thể bé nhỏ của chú sẻ non đứng trước mặt. Nàng quả thật rất đẹp! Bộ váy bó sát thân làm tôn vòng eo quyến rũ và bầu ngực đầy căng làm tôi đỏ bừng mặt khi mơ màng tưởng tượng về những thứ mới lạ phía sau lớp vải. Nàng không hề nhận ra những chuyển biến khác thường của tôi mà lúc ngồi sau xe còn hồn nhiên áp sát người vào tôi cho đỡ lạnh, đôi môi thơ ngây khẽ lẩm nhẩm hát những giai điệu lạ lùng…. Bữa tiệc diễn ra hoàn hảo và những con người trong buổi tiệc hôm đó cũng thật hoàn hảo. Ngoại trừ tôi. Những li rượu đắt tiền, tiếng nhạc xập xình, âm thanh chát chúa của những lời chúc tụng, cười đùa, cợt nhả làm tôi choáng váng.
- Sao thế anh? Anh mệt à?- Nàng ngây thơ hỏi khi thấy tôi ủ rũ ngồi im một góc với li nước lọc cạn gần một nửa, nàng còn khẽ khàng ve vuốt vầng trán rộng với những lọn tóc lòa xòa của tôi.
Tôi nhè nhẹ lắc đầu, định đưa tay túm nhẹ lấy tay nàng như mọi lần ở nhà lúc mệt mỏi tôi vẫn hay đùa giỡn. Nhưng tôi vội rụt tay lại, một gã trai ào đến cuốn nàng đi theo tiếng gọi của bản Dance nhẹ nhàng. Tôi chơi vơi trong một cảm giác hụt hẫng…
Buổi tối khi lấy xe đưa nàng về, bụng tôi no căng những nước lọc nhưng lòng tôi bừng bừng như có lửa đốt. Tôi phóng bạt mạng trên đường còn nàng sợ hãi nép chặt vào người tôi, run bần bật. Con sẻ non đã mọc thêm lông cánh- Đó là lí do vì sao nàng có run rẩy sợ hãi nhưng tuyệt đối không kêu ca một tiếng nào. Tôi dừng xe, nàng ngoan ngoãn đứng đợi ở trên cầu, còn tôi phóng thẳng một mạch đến cửa hàng hoa gần đó.
- Làm người yêu anh nhé! – Tôi nói trong hơi thở hổn hển, đoạn chìa bó hồng đỏ rực về phía nàng ( Chiêu 28- Tuyệt chiêu tán gái- Đánh nhanh thắng nhanh!) – …Anh yêu em! Nhóc à!
- Em…- Nàng gần như hóa đá trước lời thỉnh cầu của tôi. Nhưng đôi mắt vẫn còn nguyên sự phấn chấn như một năm trước khi nàng nghịch ngợm vẽ những trái tim nhỏ xinh ra mặt bàn học. Và nàng khe khẽ gật đầu.
Mặt nước sông cũng như xao động bởi nụ hôn cuồng nhiệt của tôi và nàng đêm đó. Lần đầu tiên tôi cảm thấy khát thèm kinh khủng bầu ngực mơn mởn, tròn căng của người con gái xuân thì.
***
Tôi phát hiện ra ngoài tình yêu mãnh liệt với những đứa trẻ, nàng còn có tình yêu bất diệt với việc nấu nướng:
- Anh! Anh ăn thêm miếng trứng nữa nhé!...Hay ăn món canh nấm này- Nàng vừa nói vừa nhanh tay gắp miếng trứng cho tôi, miệng hơi há há ra giống một bà mẹ dỗ dành một đứa trẻ.
- Em nấu ăn ngon quá! Nhất định sau này đi làm, ngày nào anh cũng về đúng giờ để ăn cơm vợ anh nấu! – Tôi cười nịnh nọt, miếng trứng thơm bùi như đánh thức mọi giác quan của tôi.
Tôi và cơm, ăn ngấu nghiến trong khi nàng ân cần dùng giấy ăn lau đi những giọt mồ hôi đọng lại từng giọt trên trán tôi, lau khóe miệng tôi. Nàng khẽ mân mê vành tai tôi, thi thoảng véo nhè nhẹ vào má tôi và cười phá lên thích thú khi thấy tôi cau mày vì gương mặt bị nàng hành hạ.
- Trông anh giống con búp bê quá! Búp bê mặt bự… Búp bê có râu nữa này!
- Hư nào! -…Tôi chồm đến nắm chặt tay nàng khi nhận ra đôi tay bé nhỏ đó đang cố gắng giật giật mấy sợi râu nhỏ xíu nơi cằm mình-… Em mới là con búp bê của anh! Con búp bê phù thủy, bỏ bùa mê làm anh yêu mãi thôi…
Nàng không phản kháng về cụm từ “con búp bê phù thủy”, hoặc giả dụ có phản kháng thì sức chống cự cũng rất yếu ớt trước đòn tấn công là những chiếc hôn dồn dập của tôi.
Tôi yêu nàng… Cuốn tuyệt chiêu tán gái có đề cập đến cách thức hôn con gái, nhưng cuốn sách đó không hề nói rằng những nụ hôn đó ngọt ngào đến nhường nào.
****
Khi Eva chết…Em có biết Ađam đã nói gì không?
Năm thứ tư….
Còn hai tháng nữa, tôi sẽ bảo vệ luận án. Công việc chuẩn bị ngốn hết số thời gian rảnh rỗi của tôi và cắt xén chút thời gian hẹn hò ít ỏi giữa tôi và nàng. Nàng chăm nấu ăn hơn, và những hộp cơm ngon lành được đều đặn gửi tới tôi vào những buổi trưa đầy nắng. Hộp cơm nào cũng có một mảnh giấy với trái tim nho nhỏ cùng dòng chữ to đùng “ Bố Thiên Ân cố lên!” Tôi luôn bật cười khi đọc những mảnh giấy đó. Nàng học cách đi thư viện một mình, đọc tiểu thuyết một mình và hát vu vơ một mình. Tôi học cách ăn cơm hộp nàng nấu, giam mình trong phòng một mình, và nghe nhạc qua chiếc đài nhỏ để giải trí. Công việc khiến tôi tạm quên đi thú vui về việc nghiên cứu những tác phẩm hội họa của picatxo. Con sẻ non của tôi đã tự biết chăm lo cho mình và hoàn toàn có đủ tố chất để trở thành một con “chim mẹ”.


****
Buổi trưa của hôm thứ hai, sau khi trò chuyện với thầy hướng dẫn về hướng đi mới cho đề tài, tôi đứng đợi nàng trước cổng trường Đại Học. Ly trà đá đã là ly thứ ba tôi uống mà vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Điện thoại kết nối nhưng tuyệt nhiên không một ai nghe cả. Đến lúc tôi mất hết kiên nhẫn và cương quyết đứng dậy đi tìm nàng thì điện thoại của tôi đổ chuông dồn dập.
Tôi lao như bay đến bệnh viện, cảm giác còn điên cuồng hơn cái đêm tôi chở nàng trên con Novor và phóng bạt mạng trên đường. Nàng không ngồi run rẩy sau xe tôi nữa. Nàng đang run rẩy chờ tôi ở một nơi nào đó rất xa xôi…
- Không kịp nữa… Cô ấy đi rồi!
Bạn nàng khóc nức lên còn nàng nằm bất động trên chiếc giường trắng đến lạnh người, đôi mắt khép hờ như đôi mắt của chú sẻ con vẫn còn trong trứng. Tôi đứng chết lặng, cảm giác đau xót như toàn bộ cơ thể của mình đang đứt ra từng khúc. Nhanh quá! Nàng đi thật rồi sao? Chiếc ô tô lao đến khi nàng vẫn còn nguyên sự hồ hởi mang phần cơm buổi trưa cho tôi. Nhắm mắt lại tôi vẫn có thể hình dung ra gương mặt nàng lúc đó bừng sáng đến thế nào và niềm vui trẻ con của nàng làm tim tôi đau đớn.
***
Hồi mới yêu nàng thường hay bắt tôi kể đi kể lại về câu chuyện về Êva và Ađam. Chú sẻ non bướng bỉnh thường xị mặt khi tôi bịa ra câu chuyện về việc A đam sẽ đòi lại giẻ xương sườn thứ bẩy. Tôi mới 25 tuổi. Tôi là một chàng trai hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi sẵn sàng để cho bác sĩ lọc hết tất cả các giẻ xương sườn trên cơ thể của tôi ra, miễn sao chú sẻ non của tôi lại mở mắt và ríu rít như ngày nào…
Nhưng tất cả đã quá muộn…
Tôi đã soạn đi soạn lại những mảnh giấy yêu thương nàng gửi…
Bố Thiên Ân không kịp ăn bữa cơm cuối cùng của mẹ Thiên Ân nấu rồi!
Không biết trên thiên đường liệu nàng có nghe thấy câu chuyện mà tôi đã từng kể:
- Em có biết khi Êva chết, A-đam đã nói gì không?...
……
…A đam không nói gì hết cả… Bởi một khi Êva chết, cô ấy cũng mang theo trái tim của A-đam đi rồi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét